Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 132 - Né Tránh



Chương 132 - Né Tránh



Chương 132: Né Tránh.Mặc dù gia đình của Diệp Thâm có đủ tư cách để được phân phối một sinh hoạt viên, nhưng là Diệp Mậu không muốn.Ai biết người sinh hoạt viên tính cách thế nào, có đi ra ngoài nói lung tung không, có thể bị người ta thu mua không, làm mấy thứ gì đó.Hoặc là cô ta trực tiếp là người của ai đó?Cho nên Lưu Nguyệt Quế mấy ngày nay liền chịu khó tự động làm mấy việc vặt vãnh."Anh là…" Lưu Nguyệt Quế nhìn người đàn ông mặc quân trang ngoài cửa sửng sốt một chút, cái người này có chút quen mặt, bà có lẽ đã gặp, nhưng là nhất thời lại không nhớ nổi là ai.Khổng Kiệt đã nhận ra bà ấy."Thím hai, cháu là Khổng Kiệt, chồng của Diệp Thư." Khổng Kiệt hướng Lưu Nguyệt Quế nở nụ cười, chân thành cởi mở, lại làm cho người ta cảm thấy thân thiết."Ah ah! Khổng Kiệt ah! Cháu xem thím nhất thời vậy mà không nhận!" Lưu Nguyệt Quế thân thiết mà mời hắn vào: "Mau vào mau vào, sao cháu lại tới đây? Ăn sáng chưa?""Cháu đến thủ đô họp." Khổng Kiệt vừa đi vừa nói chuyện, nhìn phòng khách trống rỗng, hắn nhỏ giọng nói: "Ba mẹ cháu còn chưa dậy sao? Tiểu Thư đâu ạ?""Ba của cháu không ở nhà, mẹ của cháu còn chưa dậy..., Diệp Thư không ở đây." Lưu Nguyệt Quế vừa đi về phía phòng bếp vừa thuận miệng nói ra.Khổng Kiệt bước chân dừng lại: "Tiểu Thư không ở đây sao?""Đúng vậy a, con bé mang theo em gái cháu ở nhà cô nhỏ." Lưu Nguyệt Quế nói ra.Khổng Kiệt cùng Diệp Thư có mâu thuẫn, bà đã nghe Diệp Thư đã từng nói qua hai ba câu, nhưng bà căn bản không biết là đó là mâu thuẫn gì.Mẹ chồng "Cướp của người giàu chia cho người nghèo", muốn mấy con trai đều sống khá giả, có sai sao? Không có a.Về phần em gái của chồng không bớt lo, thiên hạ có mấy người em gái của chồng là bớt lo đây?Còn có vấn đề con cái, càng là lỗi của Diệp Thư. Một người phụ nữ 30 tuổi chỉ nghĩ đến công tác không sinh con, làm sao được!Cho nên ở trong mắt bà, Khổng Kiệt là người chịu ủy khuất, bà phải dỗ dành thật tốt."Vậy cháu đi nhà cô nhỏ a." Khổng Kiệt quay người muốn đi.Cha chồng không có ở nhà, mẹ chồng cũng chưa dậy, nhìn thấy hắn đoán chừng cũng không hoà nhã, hắn vẫn nên trực tiếp đi gặp Diệp Thư.“Chờ một chút.” Diệp Thâm đứng ở trên lầu lạnh lùng nói.Khổng Kiệt trông thấy biểu cảm của Diệp Thâm, nắm hành lễ tay xiết chặt."Đúng đấy, ăn sáng rồi lại đi, gấp cái gì, vợ của cháu ở nhà cô nhỏ hiện tại đoán chừng cũng chưa có rời giường." Lưu Nguyệt Quế một bên nhanh nhẹn mà làm điểm tâm vừa nói: "Nghe nói nhà các cháu trước kia đều là cháu nấu cơm? Nhìn xem, thật tốt."Muốn bà nói vẫn là Diệp Thư không đúng nhiều lắm.“Đi, chúng ta nói chuyện.” Diệp Thâm vừa nói vừa đi xuống lầu.Khổng Kiệt nắm tay hành lễ xiết chặt, sau đó buông lỏng. Hắn buông hành lễ, hướng Diệp Thâm gật đầu: "Chúng ta nói chuyện."Lưu Nguyệt Quế nói gần nói xa đều hướng về hắn, nhưng là hắn biết rõ những người khác ở Diệp gia chưa hẳn như thế, nói thí dụ như Diệp Thâm. Ánh mắt lạnh lùng đã nói cho hắn biết, trong chốc lát tuyệt đối không dễ nói chuyện."Nói chuyện gì nha? Tiểu Thâm!" Lưu Nguyệt Quế một chút cũng không ngốc, bà biết rõ Diệp Thâm cùng Diệp Thư một lòng, đây là muốn khó xử Khổng Kiệt đây này."Thím hai, đang làm điểm tâm sao? Làm cái gì? Cháu giúp thím." Hoa chiêu theo sau lưng Diệp Thâm đi xuống, thấy Khổng Kiệt, cẩn thận đánh giá.Ba mươi bốn lăm tuổi, thân hình cao lớn, cường tráng, ngũ quan đoan chính, không đẹp trai nhưng rất cứng rắn, làn da hơi ngăm đen khiến anh ta trông rất rắn rỏi.Cho người một cảm giác như loại thẳng nam sắt thép.Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến, một người đàn ông thép thẳng thắn không có đôi mắt sắc sảo và sâu sắc.“Anh rể xin chào.” Hoa Chiêu đối với anh ta cười gật đầu."Ah. . . Xin chào, xin chào." Khổng Kiệt sửng sốt một chút mới kịp phản ứng đây là cô vợ nông thôn Diệp Thâm vừa mới lấy.Hắn vừa rồi căn vốn không nghĩ tới, vẫn còn đoán thân thích nào ở Diệp gia cũng gọi Lưu Nguyệt Quế là thím ai.Trông cô ấy không giống một người nông thôn."Anh muốn tâm sự với anh rể sao?" Hoa chiêu quay đầu lại nhìn Diệp Thâm nháy mắt mấy cái: "Mau đi đi, khi nào làm xong em sẽ gọi hai ngươi.""Nói chuyện gì…" Lưu Nguyệt Quế chưa nói xong đã bị Hoa Chiêu kéo cánh tay vào phòng bếp: "Ồ, Thím hai, muốn làm cháo rau quả ah, vừa vặn cháu không biết, thím dạy cháu đi."Lưu Nguyệt Quế liếc cô một cái: "Cháu lớn lên ở nông thôn mà không biết nấu cháo rau? Khi còn bé, thím mỗi ngày đều uống cháo rau lớn lên đấy.""Ah, thím hai khi còn bé sinh hoạt thật tốt ah, cháu khi còn bé đều là ăn thức ăn heo lớn lên đấy, thím nói cái loại cháo rau quả cháo này làm thế nào, cháu sẽ làm." Hoa chiêu nói ra.Lưu Nguyệt Quế chẹn họng thoáng một phát, nói ra: "Cháu chớ gạt thím, cháu bánh canh còn làm được tốt như vậy, không làm được cháo rau quả đánh chết ta đều không tin, cháu chính là muốn. . ." Bà vừa quay đầu lại, trong phòng khách ở đâu còn bóng dáng của Khổng Kiệt cùng Diệp Thâm?“Này, con bé này, các ngươi đã gây chuyện rồi!” Lưu Nguyệt Quế lo lắng, chuẩn bị đi tìm bọn họ.Bị Hoa Chiêu giữ chặt.Lưu Nguyệt Quế giãy giãy.Diệp Thâm còn không thể đột phá sức lực, bà làm sao có thể ly khai?Lưu Nguyệt Quế kinh ngạc, không dám lại gắng sức, bà vẫn chưa quên đây là một phụ nữ có thai, bà cũng không có thời gian hỏi khí lực cô vì cái gì lại lớn như vậy."Ngươi đứa nhỏ này, mau buông tay! Cháu có biết Diệp Thâm muốn làm gì không?" Bà vội la lên."Muốn đánh Khổng Kiệt chứ sao." Hoa Chiêu cười nói.Lưu Nguyệt Quế sững sờ: "Cháu vậy mà biết rõ. . . Biết rõ cháu còn không mau buông tay!""Hắn bắt nạt chị, đánh cho hắn một trận không đúng sao? Anh em nhà mẹ đẻ không thể cho chị ấy chỗ dựa, còn cần bọn hắn làm gì?" Hoa Chiêu nói ra."Hắn lúc nào thì băt nạt chị cháu rồi hả? Thím đã nói với cháu, chớ học cô cả và chị cháu, đó không phải chính đạo! Phụ nữ phải có bộ dạng của phụ nữ, sanh con, sống, nhà ai mà không có có chút mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu?""Muốn ta nói, mẹ chồng nó cũng tốt, không có đánh, không có mắng, còn mỗi ngày hầu hạ nó ăn uống, thu thập phòng cho nó, nó còn không biết dừng…"Hoa Chiêu đã không muốn nghe bà ấy nói cái gì: "Thím hai, nồi sắp khét rồi.""Khét rồi cháu còn không lật một cái ah.""Cháu phải kéo thím đây này, không rảnh." Hoa Chiêu nói ra."Vậy ngươi buông tay ah!" Lưu Nguyệt Quế cả giận nói, đứa nhỏ này có phải ngốc rồi không?"Cháu không ngốc, cháu chính là không nói đạo lý." Hoa Chiêu nhìn Lưu Nguyệt Quế, một bộ dạng không thèm nói đạo lý.Câu nói này và vẻ mặt này khiến Lưu Nguyệt Quế sửng sốt.Hoa Chiêu suy nghĩ cẩn thận rồi, cô một mặt mà né tránh sẽ chỉ làm Lưu Nguyệt Quế được một tấc lại muốn tiến một thước, càng quản càng rộng.Cho nên cô né tránh là sai lầm đấy, cách làm chính xác hẳn là lại để cho Lưu Nguyệt Quế né tránh cô."Nồi sắp khét rồi, đảo một cái." Hoa Chiêu kéo cánh tay một phát, Lưu Nguyệt Quế đã bị kéo đến trước nồi cháo.Ngữ khí của cô không lạnh, lại làm cho người ta cảm thấy không thể kháng cự.Độ mạnh yếu ở cánh tay, cũng làm cho người không dám kháng cự.Lưu Nguyệt Quế vô ý thức mà cầm lấy cái môi, đảo qua đảo lại nồi cháo."Buổi sáng ăn kèm với cái gì?" Hoa Chiêu hỏi."Thím định chiên mấy cái trứng gà." Lưu Nguyệt Quế nói ra. Thanh âm so với lúc lý luận vừa, nhỏ hơn 3 độ."Cháu muốn ăn luộc, 2 cái." Hoa Chiêu nói ra."Tốt." Lưu Nguyệt Quế lập tức nói.Hoa Chiêu buông bà ra, khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp, mặt không biểu tình mà nhìn bà.Lưu Nguyệt Quế cái gì cũng chưa nói, rửa trứng, trứng luộc, trứng tráng.Trong phòng bếp chỉ có tiếng rán trứng.Tiếng nắm đấm ở sân sau đặc biệt rõ ràng.Lưu Nguyệt Quế dùng ánh mắt còn lại nhìn Hoa Chiêu, nhìn khóe miệng cô cười nhạt, nghĩ đến độ mạnh của cánh tay vừa rồi, biết rõ chính mình trước kia nhìn lầm rồi, cháu dâu này không dễ chọc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận