Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 86 - Ngốc Bạch Ngọt



Chương 86 - Ngốc Bạch Ngọt



Chương 86: Ngốc Bạch Ngọt.Khi Hoa Chiêu nhìn thấy anh chàng phía đối diện, anh ta vẻ mặt đau khổ khi nhìn thấy người phụ nữ sau lưng mình, cô liền biết gặp phải người không dễ chọc đấy.Cô quay người lại, người phụ nữ phía sau đã xông tới trước mặt, nắm chặt cổ tay cô: "Mau cởi ra cho tôi! Đây là của tôi!"Hoa Chiêu nhìn rõ cô ấy hóa ra là một thiếu nữ mười tám chín tuổi, dung mạo khá tốt, vẻ mặt bướng bỉnh.Cô gái trạc 20 tuổi đứng cạnh ngược lại đã nhìn quen, cười đến ôn nhu đấy.“Buông ra.” Hoa Chiêu nhìn chằm chằm cô gái 18 tuổi rồi nói."Tôi sẽ không! Nếu cô tháo chiếc vòng ra, tôi sẽ buông ra!" Cô gái nói, tự mình đi tới tháo chiếc vòng, nhưng Hoa Chiêu cũng là dùng sức đeo vào. Bây giờ cô không hợp tác, và sẽ không dễ dàng để lấy nó ra.Hoa Chiêu xoay cổ tay, thoát khỏi tay cô gái, quát lớn: "Có chuyện thì nói, đừng động thủ! Tôi là phụ nữ có thai, bị thương thì cô đền không nổi!"Câu này phát huy tác dụng, cô gái cũng không vội vàng nhào qua, nhìn chằm chằm bụng Hoa Chiêu rồi lại nhìn mặt, không ngờ một cô gái trẻ như vậy đã kết hôn.Anh chàng bán hàng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên và thất vọng.Tề Linh Linh lùi lại một bước, chỉ vào Hoa Chiêu: "Mau cởi vòng tay ra!"Hoa Chiêu quay lại hỏi anh chàng: "Bộ trang sức này là của cô ấy sao?"“Không!” Anh chàng lắc đầu ngay lập tức.Hoa Chiêu hơi ngạc nhiên, cô cứ tưởng chủ nhân của đơn hàng đang ở đây, nhưng không phải vậy, dễ dàng như vậy.“Nhìn đi, anh ta nói không phải.” Hoa Chiêu nhìn cô gái."Đồ trang sức này do chị họ tôi định đặt! Tôi giúp cô ấy lấy!" Cô gái trừng mắt nhìn chàng trai.Hoa Chiêu cười quay đầu nhìn anh chàng: "Ở đây có nhận đặt trước không?"Anh chàng lắc đầu nguầy nguậy: "Kiên quyết không nhận!"Quy tắc bất thành văn hay sao đó, làm sao có thể nói ra bên noài được! Ngay cả những gì mọi người đang làm, một khi đã ra ánh sáng, sẽ chết chắc!"Tại sao anh lại làm thế này! Sao anh không dám thừa nhận?! Anh có biết tôi là ai không? Anh có biết bố tôi là ai không? Tôi muốn nói cho bố tôi biết và sa thải tất cả các người!"Tề Linh Linh tính tình rất lớn, chỉ có một mình cô ta nói chuyện, cô ta vươn tay ra, mọi người trong phòng đều không có rời đi, bao gồm cả Hoa Chiêu.Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên không tốt, ánh mắt nhìn cô ta đều mang theo oán khí. Còn nói với bố cô ta?. Bố cô ta có ở xa không? Họ muốn xem liệu bố cô ta có khả năng này không.Những người có thể làm việc ở đây đều có trình độ và lai lịch một chút, nếu như ngày thường sẽ cho Tề Linh Lăng một chút thể diện, nhưng hiện tại, đặt hàng là chị họ Tề Linh Linh, nhà cô ta đã xong, không biết lúc nào sẽ đến nhà Tề Linh Linh này."Linh Linh, không thể lấy thế đè người." Hạ Lan lan lôi kéo cánh tay Tề Linh Linh nói ra.Tề Linh Lăng khịt mũi, có chút bất mãn, nhưng cha cô nói bây giờ cô nhất định phải nghe lời chị Hạ, sau đó mới thả bọn họ đi!“Bộ trang sức này bao nhiêu tiền? Tôi mua!” Tề Linh Lăng chỉ vào hộp trang sức nói.Anh chàng nhìn Hoa Chiêu, ngay khi Hoa Chiêu đang định nói, ông lão ở đằng xa đột nhiên lên tiếng, bước tới nói: "2000."Anh chàng trừng mắt.Tề Linh Linh ánh mắt so với hắn lớn hơn: "Không phải là 1.000 sao? Không ngờ ông nhất thời tăng giá! Tôi sẽ đi kiện ông!""1000, đó là đô la Mỹ." Ông lão lấy ra một nhãn từ hộp trang sức và nói, "Cô có thấy nó không? Giá được ghi rõ ràng, 1000 đô la Mỹ. Trong nước, nó là 2000 đồng."Đương nhiên không phải như vậy, họ đã đồng ý với chị họ của cô ta rằng nó thực sự là 1.000 đồng, và giá đã được thống nhất trong một cuộc họp nội bộ.Nhưng bây giờ là 2000.Ông muốn dập tắt cuộc chiến này và để tất cả rút lui.“Được rồi, 2000, thành giao.” Hoa Chiêu nói.Tất cả mọi người...Hoa Chiêu cởi cặp sách, từ trong đó lấy ra hai xấp tiền đã gói sẵn, đặt trước mặt anh chàng."Chính xác là 2000, anh tính đi."Anh chàng chớp mắt nhìn ông già.Ông có thể làm gì? Lời vừa nói ra, còn chưa rơi xuống đất đâu, sao có thể lấy lại được?Không thể.Anh chàng bắt đầu đếm tiền một cách vui vẻ. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tề Linh Linh, liền biết rằng cô không có đủ tiền!Tề Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực, cô biết bây giờ cô về nhà, cũng không thể lấy thêm 1.000 tệ nữa. Đây là 1.000, đều là vì mục đích làm việc, ba nhà góp lại.“Chị Lan Lan, thật xin lỗi, em không thể mua làm quà sinh nhật cho chị.” Tề Linh Linh lập tức xin lỗi người phụ nữ bên cạnh: “Nhưng những thứ khác trong nhà này, miễn là dưới 1.000 tệ, có thể chọn bất cứ thứ gì mình muốn! Em mua được liền mua tất cả chúng cho chị! "Cọ ~ Mọi con mắt đều đổ dồn về Hạ Lan Lan.Hóa ra là đồ mua cho người phụ nữ này, nhưng cô ấy lại điềm nhiên đi cùng trước đó giống như đi dạo cùng.Ngoài ra, chị gái gì a, một món quà sinh nhật trị giá 1.000 đồng?Tất cả đều giao dịch với những người cấp cao, và một vài người bán hàng ngay lập tức hiểu được ý nghĩa.Tôi nghe nói rằng họ Tề sắp kết thúc, gần đây đang điên cuồng tìm đường sống.Hạ Lan Lan mặt xanh mét, không nên đi cùng với tên ngốc này!Tề Linh Linh hiểu lầm cô ta chỉ thích một bộ trang sức này thôi, những thứ khác trong nhà đều là chai lọ, hoặc chỉ là một vài bức tranh vỡ nát, cô gái nào cũng không thích.Bộ đồ trang sức này thực sự rất hiếm, nếu không phải cha ra lệnh, cô cũng không muốn tặng người khác.Cô trừng mắt nhìn Hoa Chiêu: "Cô tên gì? Cô đến từ đâu?" Cô kết luận Hoa Chiêu không đến từ thủ đô, có thể tuỳ ý lấy ra 2000 đồng. Nếu Hoa Chiêu là ơ địa phương này, đã sớm nổi danh rồi.Dù sao lớn lên xinh đẹp như vậy…"Tôi tên Hoa Chiêu.""Cái gì? Tên cô là gì? Hoa Chiêu?" Hạ Lan Lan nhìn chằm chằm Hoa Chiêu và kêu lên không tin. Cô ta lại đột nhiên nhìn chằm chằm bụng của cô, Hứa Chiêu mang thai."Diệp Thâm là gì của cô?"Huh? Vậy mà biết rõ Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm có quan hệ? Vẫn là giai điệu này? Xem ra dường như lại là một bông hoa đào nát khác của người đàn ông nhà cô.“Anh ấy là chồng của tôi, cô có biết anh ấy không?” Hoa Chiêu nở nụ cười thuần khiết xinh đẹp, vẻ mặt ngốc bạch ngọt.Hạ Lan Lan ánh mắt lóe lên, cô ta chậm rãi bỏ đi gai nhọn trên người, cố gắng nặn ra một cười ôn nhu: "Anh trai tôi và Diệp Thâm là bạn tốt. Lúc tôi đi gặp anh trai, đã gặp anh ấy mấy lần."“Như vậy ah.” Hoa Chiêu tiếp tục cười ngây ngô.Tề Linh Linh đột nhiên nói: "Mọi người đều quen biết, có thể tặng bộ trang sức này cho chị Lan Lan không! Cô ấy sắp tổ chức sinh nhật rồi!"Hạ Lan Lan ngay lập tức kéo cánh tay của Tề Linh Linh, giống như muốn ngăn cản, nhưng cũng không lên tiếng.Hoa Chiêu liền xác định cô ta là người như thế nào, trong lòng tự giễu.“Bao nhiêu tiền?” Hoa Chiêu cười hỏi.Tề Linh Linh nắm lấy 1.000 đồng trong tay, nhìn chằm chằm Hoa Chiêu: Sao lại không biết xấu hổ mà hỏi? Người ta sinh nhật, đưa quà còn muốn lấy tiền sao?Hoa Chiêu hiểu được ánh mắt của cô ta, cảm thấy hôm nay đi ra ngoài thật sự không có xem hoàng lịch, không ngờ lại gặp phải một đóa hoa lạ."Ý của cô là? Cô muốn tôi tặng bộ trang sức này làm quà sinh nhật cho cô gái này sao?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi, vẻ mặt ngây thơ.Ánh mắt của Hạ Lan Lan lóe lên, cuối cùng mỉm cười, hóa ra cô ta cũng là một kẻ ngốc như Tề Linh Linh. Vậy thì giải quyết rất dễ dàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận