Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 763 - Về Nhà.



Chương 763 - Về Nhà.



Chương 763: Về Nhà."Một đầu phố. . . Là đường gì?" Hoa Chiêu có chút mê mang mà hỏi thăm."Ông cũng không biết hiện tại nó còn ở đó hay không, thành bộ dáng gì nữa rồi." Diêu Lâm thở dài nói ra: "Bất quá năm đó nó là một khu phố chính của Thượng Hải, một con phố nhỏ, dài 500 mét, mấy căn nhà ở hai bên đường, đều là của Diêu gia đấy."Năm đó những nhà tài phiệt lớn, động một chút lại thích mua cả một con phố, một thành phố.Điều Diêu Lâm không nói là, ngoại trừ con đường này, năm đó Diêu gia ở Thượng Hải bốn phía đều có bất động sản.Bất quá bởi vì lúc ấy đi rất gấp, người có ý định rời lại không nhiều lắm, những bất động sản khác đều lưu lại cho người người Diêu gia khác rồi.Chỉ có con phố thương mại kia, là cái nôi buôn bán của Diêu gia, vẫn nằm trong tay ông."Trong tay ông có chứng minh sao? Chứng nhận bất động sản cái gì đó?" Hoa Chiêu hỏi."Có." Diêu Lâm trở về phòng, từ trong vali lấy ra một xấp giấy dày.Hoa Chiêu lại thất vọng rồi, đây là chứng nhận do chính phủ thời dân quốc cấp. . . .Thiếu chút nữa đã quên, Diêu gia đã rời đi từ những năm 30 rồi."Đoán chừng không dễ dùng lắm." Hoa Chiêu giải thích cho ông một chút.Diêu Lâm cũng không thất vọng, ông cũng đoán được điểm ấy."Nhưng những cái này ít nhất cũng có thể chứng minh mấy căn nhà kia vốn dĩ là nhà của chúng ta đấy, hiện tại nếu như vẫn còn, chúng ta có lẽ có thể tạo quan hệ một chút, đem bất động sản đều mua lại." Diêu Lâm nói.Hai mắt Hoa Chiêu sáng ngời, chủ ý này không tồi.Cô xem địa chỉ đường, không biết nhà còn ở đó không, nhưng tương lai đây sẽ là một khu vực đắc địa.Có thể tìm được cơ hội để thu hổi về trong tay mình trước khi giá nhà tăng vọt là một chuyện rất tốt."Đến lúc đó hãy đi xem." Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm thương lượng xong ngày xuất phát.Đã muốn đi một vòng Thượng Hải, cũng không cần đợi một tuần lễ sau mới xuất phát, ngày mai bọn họ liền đi.Hoa Chiêu đi thu thập hành lý, lúc đi ngang qua phòng khách liền trông thấy Diệp Thư cùng Diêu Khôn đang thương lượng cái gì đó, thuận miệng hỏi bọn họ có muốn cùng đi Thượng Hải thăm một chút hay không.Diêu Khôn có chút động lòng, nhưng Diệp Thư không muốn đi."Chị đang sửa sang lại căn nhà, còn phải may quần áo, mua đồ đạc, mua nhiều thứ khác nhau, còn muốn ..." Cô ấy nói một tràng.Cảm giác lần này kết hôn, so với lần đầu còn phiền toái hơn nhiều, bất quá cũng càng long trọng hơn.Trước kia, cô ấy cùng Khổng Kiệt căn bản không mời khách, hai người nhận được chứng nhận, mua bánh kẹo cưới chia cho các đồng nghiệp, liền xong việc.Hiện tại có quá nhiều việc phải bận rộn, từ khi về đến giờ cô ấy bắt đầu bận rộn, cảm giác như không bao giờ xong việc vậy.Nhưng niềm vui trong lòng lại tích tụ từng chút một vì bận rộn, lúc này mới thật sưh giống như kết hôn ah.Hôn kỳ cũng không xa, còn có một tháng nữa, cô ấy thật sự không có ý định đi ra ngoài."Vậy anh cũng không đi nữa, chờ sau khi chúng ta kết hôn, có rảnh lại đi Thượng Hải xem một chút." Diêu Khôn lập tức nói.Diệp Thư lập tức nhìn hắn cười.Hoa Chiêu quay người đi rồi, cẩu lương cái gì đấy, cô không muốn ăn! Cô chỉ thích rải!Làm như cô không có vậy…đợi cô trở lại California đấy, nhất định lôi kéo Diệp Thâm rải gấp bội trở về!Hoa Chiêu thu thập xong hành lý của mình, liền đi về phía sau viện gọi ba bảo bảo, để cho bọn nhỏ tự mình chọn quần áo, tự mình thu thập hành lý của mình."Ngày mai sẽ đi?" Diệp Danh có chút ngoài ý muốn nói.Mới vừa rồi còn nói không gấp."Là đi Thượng Hải." Hoa Chiêu nói: "Đúng rồi anh cả, vừa vặn có việc làm phiền anh, ông cậu của em ở Thượng Hải có một phố nhỏ ~ hiện tại không biết có thể lấy trở về hay không?"Loại chuyện cần các mối quan hệ này, hiện tại Hoa Chiêu không làm được, vẫn phải dựa vào nhà họ Diệp.Bất quá về sau cô sẽ thành lập được các mối quan hệ thuộc về mình đấy.Diệp Danh sững sờ, kỹ càng hỏi trải qua một lượt, còn nhìn chứng nhận mua bán nhà của Diêu Lâm.Bất quá cuối cùng cũng là lắc đầu: "Nếu như là giấy tờ đất sau thời kỳ lập nước, khẳng định không có vấn đề đấy, những mấy cái này khẳng định không được."Diêu Lâm ha ha cười nói: "Tôi cũng không nghĩ nó có thể làm gì, tôi chỉ hi vọng, nếu như những căn nhà kia bây giờ thuộc sở hữu của nhà nước đấy, mà quốc gia cũng không phải rất cần, tôi có thể chuộc về. Yên tâm, tiền không phải là vấn đề, tôi còn có thể ra tiều đô."Diệp Danh cười: "Nếu như nói như vậy, cũng dễ nói chuyện hơn. Cháu đi thăm dò một chút mấy căn nhà này hiện tại thuộc sở hữu của ai, thuận tiện hỏi một chút bên kia ai quản lý việc này, hai người đến nơi hãy gọi điện thoại cho cháu.""Vậy thì làm phiền cậu rồi." Diêu Lâm cười nói. Có những lời này, ông cũng an tâm.Ở lâu như vậy, ông đã phát hiện Diệp gia so với những gì ông tưởng tượng còn có một thế lực khổng lồ hơn nhiều.Chỉ có điều người ta cũng giữ đúng bổn phận, bằng không thì, chứng nhận đất thời dân quốc cũng có thể dùng được.Chuyện nói xong, Hoa Chiêu muốn ôm Cẩm Văn, Diệp Danh lập tức né đi."Em không phải là muốn dẫn bọn nhỏ cùng đi chứ? Tàu xe mệt nhọc, em lại có việc phải bận rộn, sao còn có thể chăm sóc cho bọn nhỏ? Để ở nhà a." Diệp Danh nói ra: "Một đại gia đình nhà chúng ta, có thể chăm sóc được bọn nhỏ đấy."Hoa Chiêu nhìn anh cả, lại nhìn mấy bảo bảo, có chút khó quyết định.Diệp Danh lại nói: "Vân Phi cùng Thúy Vi cũng đã 4 tuổi, ông nội gần đây rất rảnh, muốn dẫn bọn nhỏ đi gặp bạn cũ."Hoa Chiêu lập tức thu tay về.Diệp gia đây là bắt đầu bồi dưỡng đời sau rồi!Đây là chuyện lớn.Cô tuy tự tin chính mình cũng có thể dạy dỗ bọn nhỏ thật tốt, nhưng cô giáo dục, cùng gia tộc lớn giáo dục, nhất định là không giống nhau.Vân Phi cùng Thúy Vi, theo chân Diệp Chấn Quốc học tập sẽ tốt hơn.Cô cũng muốn cùng Diệp Chấn Quốc học tập đây này. . . ."Vậy mấy đứa nhỏ xin nhờ ông nội cùng anh cả rồi." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Danh lập tức cười, lúc trước anh còn sợ Hoa Chiêu không nỡ buông tay chứ, không nghĩ tới con bé cũng rất hiểu chuyện.Bất quá cũng đúng, con bé từ trước đến nay vẫn luôn là người hiểu biết."Bọn chúng là con cháu của Diệp gia, chúng ta giáo dục bọn nhỏ là nên làm đấy, cám ơn cái gì." Diệp Danh cười nói....Ngày hôm sau, Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm, mang theo hai người ngồi máy bay đi Thượng Hải.Ra khỏi sân bay liền đi thẳng đến chỗ cần đến.Đứng ở ngã tư đường cũ, mặc dù xung quanh đã thay đổi đến không thể nhận ra, nhưng đôi mắt Diêu Lâm vẫn ươn ướt.Đây mới là nhà của ông ấy, và ông ấy đã có thể trở lại một lần nữa.Hoa Chiêu nhìn bản đồ thành phố mà cô dừng lại mua trên sạp báo ven đường, kiểm tra tên đường trước mặt, giống như mấy chục năm trước.Đây là con phố từng thuộc về nhà họ Diêu.Đường phố không rộng hơn so với đời sau, chỉ có làn hai chiều, nhưng những năm 1930, chắc chắn là đủ rồi.Các tòa nhà hai bên đường cũ và mới, không cao, nhìn tầm 2/3/4 tầng, đa số là cửa hàng, quán ăn.Làn gió xuân của cải cách và mở cửa đã rất rõ ràng ở đây.Nếu như là 2 năm trước, ở đây nhiều lắm là có một cung tiêu xã, có một cửa hàng lương thực quốc doanh, tiệm cơm nhỏ, còn muốn nhìn thấy các cửa hàng khác? Không có cửa đâu cưng.Hiện tại đã không giống với lúc trước, liếc mắt quét qua, tiệm cơm đã có bốn năm cái, còn có tiệm bán quần áo, cửa hiệu cắt tóc, cửa hàng thực phẩm, cửa tiệm chụp ảnh vân vân và vân vân.Đường nhỏ không lớn, nhưng rất náo nhiệt.Diêu Lâm đã bình tĩnh trở lại, giải thích nói: "Tại đây 100 năm trước lúc vừa xây thành trì, đã là một đầu phố buôn bán." Trên mặt ông có chút vui mừng: “Có vẻ như nó vẫn tiếp tục.”Hoa Chiêu đoán được cái gì, hỏi: "Diêu gia xây dựng lên sao?"Diêu Lâm cười ha hả gật đầu: "Diêu gia năm đó cả gia tộc đều dời đến nơi đây, sống ở đằng sau những cửa hàng này, mà khu nhà cũ của Diêu gia, ngay ở giữa phố."Ông nói xong kích động mà đi về phía nhà mình.Hoa Chiêu đi theo phía sau ông ấy cũng phát hiện, đằng sau mấy cửa hàng là một một đầu ngõ.Người đến người đi rất hối hả.Diêu Lâm đột nhiên dừng bước, đứng trước một cái cổng chính.Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn, phát hiện cửa lớn mở rộng ra, không, nhìn kỹ, là căn bản không có cửa lớn. . .Từ cổng tò vò trống không nhìn vào, trong sân là một tòa nhà 4 tầng.Tòa nhà kiểu phương Tây rất lớn, mỗi tầng có hơn chục cửa sổ.Tường ngoài bằng đá hoa cương, chắc chắn một thời sừng sững, nay đã bạc màu và rách nát.Cửa của tòa nhà kiểu phương Tây cũng đang mở, một lúc sau đã thấy vài người ra vào.Có nam có nữ, già trẻ, có người xách rau, có người xách túi, có người mang mền, ra bãi đất trống bên cạnh để phơi nắng.Hoa Chiêu nhìn đã hiểu rồi, đây là biến thành. . . Nó đã trở thành một khu phức hợp lớn rồi hả?



Bạn cần đăng nhập để bình luận