Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 709 - Chính Mình Giữ Lại.



Chương 709 - Chính Mình Giữ Lại.



Chương 709: Chính Mình Giữ Lại.Sau nửa giờ, Hoa Chiêu đem những đồ vật mà mình cảm thấy tốt đều ném xuống đất.Nhưng vẫn còn lại một ít, bất quá cũng chỉ có thể như thế.Còn có những đồ vật được mạ hay đúc bằng vàng trong phòng cũng không có cách nào mang đi, trong chốc lát lửa lớn lại đốt một trận, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, cũng không biết cuối cùng sẽ tiện nghi ai."Đã đến giờ rồi." Diệp Thâm đứng ở dưới lầu nói ra.Thanh âm không lớn, nhưng anh biết Hoa Chiêu có thể nghe thấy.Quả nhiên, không đến một phút đồng hồ sau, anh đã thấy cô vợ nhỏ của mình chạy vội đi ra."Các người đi trước, chúng tôi lập tức đến." Diệp Thâm để cho mấy người vệ sĩ đi trước.Chuyện phóng hỏa cứ để anh làm.Bằng không thì lửa lớn bùng lên, khẳng định sẽ kinh động hàng xóm xung quanh, cảnh sát sẽ đến rất nhanh, thấy bọn họ sẽ không tốt.Diệp Thâm mặc dù không có "sức để trói gà", nhưng mấy người vệ sĩ đều rất tin phục ông chủ này, nói bọn hắn đi, bọn hắn liền đi.Chờ một lúc, Diệp Thâm đốt củi lửa bên ngoài căn nhà, sau đó mang theo Hoa Chiêu nhanh chóng rời đi.Lách qua phương hướng mà cảnh sát sẽ đến, anh đối với địa hình xung quanh nơi này cũng rất quen thuộc, nhưng mấy người vệ sĩ không quen, cho nên anh phải cản ở phía sau.Quả nhiên, sau khi đi một đoạn đường dài, bọn họ không gặp một bóng người nào, Hoa Chiêu mới yên tâm.Buổi tối hôm nay trôi qua thật sự đã quá kích thích, cô hai đời cộng lại, đều chưa từng trải qua kích thích như vậy.Cô giết người. . . . .Bây giờ nghĩ đến cảm giác lúc đó, tay cô lại bắt đầu run rẩy."Làm sao vậy?" Diệp Thâm lập tức phát hiện, cầm chặt tay cô.Hoa Chiêu cắn môi, lựa chọn ăn ngay nói thật."Em giết người."Diệp Thâm xiết chặt tay, ô tô xóc nảy một phát, lại rất nhanh đã vững vàng.Anh không đỗ xe lại ở ven đường, mà nhẹ nhàng kiên định mà nắm tay cô: "Là Dương Trung mang đến những người kia a, bị em giết? Em làm rất khá! Rất đúng! Em thật sự là niềm tự hào của anh!"Trên đường không có bất kỳ người đi đường nào, tình hình giao thông rất tốt.Diệp Thâm vừa lái xe, vừa cúi người đi qua, ôm chặt lấy cô."Anh nghe nói Dương Trung dẫn người đi bắt em, cũng vội muốn chết, may mà em không có việc gì! Những người kia, chết chưa hết tội." Anh nói ra.Nhớ tới lúc đó, lòng anh vẫn còn sợ hãi.Hoa Chiêu cười cười, đẩy anh ngồi xuống tiếp tục lái xe, chính mình tựa ở trên vai anh."Em biết." Cô kỳ thật cũng không thực sự sợ chuyện giết người này, dù sao cô là phòng vệ chính đáng, hơn nữa những người kia thật sự chết không có gì đáng tiếc.Cô đang suy nghĩ thêm xem nên giải thích chuyện này với Diệp Thâm như thế nào, cô không có thân thủ lợi hại như vậy.Còn có cái hố to trong sân kia. . . .Cô nghĩ nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra một lời giải thích nào cho hoàn hảo.Diệp Thâm là người cẩn thận như vậy, trong sân có cái hố lớn như vậy, anh ấy không thể nào không biết.Hơn nữa vị trí cái hố kia, nếu như trước kia thật sự tồn tại, bình thường khẳng định người quản lý vườn hoa đã rơi vào rồi.Giải thích không rõ.Vậy thì không giải thích nữa!Hoa Chiêu sờ sờ túi, hỏi một chuyện khác."Cái này làm sao bây giờ?" Cô móc ra một nắm đá quý.Cái này được lấy từ trong hốc tối trong phòng Dương Lập Dân đấy.Dương Lập Dân yêu tiền, yêu tất cả những gì liên quan đến tiền, bất kể nó là gì, ông ta thích mọi thứ có giá trị.Mà càng đáng giá thì càng phải cất giữ gần mình.Hoa Chiêu nhìn những viên đá quý trong tay, có những viên kim cương to bằng móng tay và những viên đá quý đủ màu sắc to bằng quả trứng chim bồ câu.Tất cả chúng đều là cấp bậc thượng thừa đấy, không biết chúng sẽ có giá trị bao nhiêu trong tương lai.Diệp Thâm nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, trong lòng nhẹ nhõm một hơi.Còn có lòng tham tiền bạc, dường như bóng đen tâm lý không lớn như anh tưởng tượng.Như vậy anh an tâm!"Thích sao?" Diệp Thâm hỏi."Ừ!" Hoa Chiêu thành thật gật đầu."Thích thì giữ đi." Diệp Thâm nói ra."Có thể chứ?" Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi."Đương nhiên." Diệp Thâm trả lời rất khẳng định."Nhiệm vụ của anh chỉ là danh sách, vì đạt được nó có thể không từ thủ đoạn." Diệp Thâm nói: "Mà tất cả hậu quả phát sinh giữa quá trình, tốt hay xấu đấy, đều là tự mình gánh chịu."Chết rồi, phạm pháp bị người bên này bắt được, sẽ không có ai cứu anh.Mà chính giữa đạt được chút chỗ tốt, tuy lai lịch có chút không thể nói, nhưng cũng không có người quản.Hoa Chiêu nghe hiểu rồi, cao hứng nói: "Vậy em đây sẽ không khách khí!". . . . .Ô tô dùng tốc độ nhanh hơn gấp 2 lần về tới trang viên của Diệp Thâm.Các vệ sĩ trở lại trước đã "dọn dẹp" sạch sẽ trang viên rồi.Hơn 20 xác chết được chất trong một căn phòng nhỏ một cách kín đáo, chỉ để lại một cái hố lớn trên mặt đất chưa được lấp.Diệp Thâm thấy cái hố này, cũng rất sửng sờ.Tất nhiên anh biết rằng một cái hố lớn như vậy vốn không thể xuất hiện trong sân."Chuyện gì đã xảy ra?" Anh hỏi Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lắc đầu, không dám cùng anh đối mặt, lại nhìn về phía vệ sĩ đi cùng cô lúc trước.Người vệ sĩ nói ngay: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi đi qua, họ đã rơi xuống hố. Nhờ cái hố này, nếu không tôi cũng không thể giết được bọn họ".Nói xong hắn cười ngốc nghếch, hắn cảm giác mình, hoặc là Hoa Chiêu, hoặc là ông chủ, vận khí thật sự quá tốt.Đến ông trời cũng đang giúp bọn họ!Khi họ cần nhất, địa chất xốp lên, và một cái hố lớn như vậy đã xuất hiện.Diệp Thâm nhìn hố sâu, nghi hoặc mà nháy mắt mấy cái.Anh cũng nghĩ không thông.Nhưng chuyện một nơi nào đó đột nhiên bị sụp lở đất, và hố trời xuất hiện tuy hiếm có nhưng cũng không phải là chuyện siêu nhiên gì.Không cần phải so đo cùng ông trời.Anh cũng chỉ có thể quy kết là do vợ anh vận khí tốt.Chuyện này ngược lại rất bình thường, vận khí của anh từ trước đến nay rất tốt!Diệp Thâm không để ý tới cái hố to này nữa, dẫn người đi xử lý những thi thể kia.Trong đó một nửa số người đã bị cái gì đó ghìm chết đấy, cái này anh cũng không có ý định hỏi.Lúc ấy vợ anh khẳng định rất sợ hãi, anh sẽ không đi hỏi lại những chi tiết này làm cô nhớ lại sẽ không tốt.Về phần xử lý thi thể, anh biết phải làm sao.Diệp Thâm đã qua đây hơn một năm, đặc biệt là sau khi phát đạt, người đánh chủ ý lên anh đặc biệt nhiều.Vốn anh căn bản không muốn mua khu nhà cấp cao, mời nhiều vệ sĩ về như vậy làm gì.Nhưng xung quanh anh có quá nhiều rắc rối, anh nhận thấy rằng việc đối mặt với từng đợt khách không mời mà đến sẽ lãng phí rất nhiều sức lực của mình.Căn bản không có biện pháp tích lũy tài phú, không có biện pháp tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.Vì vậy, anh đã mời rất nhiều người.Đã có bọn hắn, mọi chuyện xác thực đã dễ dàng hơn rất nhiều."Phòng vệ chính đáng" đã có người đi làm, vấn đề giải quyết tốt hậu quả cũng rất dễ giải quyết.Sau khi làm xong việc này, Diệp Thâm đi trấn an những người hầu còn lại và giải quyết tang lễ của năm người hầu đã mất.Những chuyện này xử lý xong, đã là ba ngày sau đó.Mà chuyện của Dương Lập Dân bên kia đã được lan truyền xôn xao trong cộng đồng người Hoa, đã trở thành chuyện lớn của người Hoa.Tuy nhiên, phản ứng trong toàn xã hội là không lớn, và rất ít người biết về nó.Bởi vì bị áp xuống rồi.Dù sao đây cũng là chuyện rất ác liệt, thoáng cái đã bị người nào đó tiêu diệt cả nhà, bọn hắn sợ gây ra hoảng loạn.Hơn nữa, thân phận của Dương Lập Dân rất đặc biệt, bất tiện công khai.Người ngoài không biết, người bên trên lại đều biết đến.Lại nhìn người đã cùng ông ta chết một chỗ, người này bọn hắn cũng biết.Vậy chuyện này cũng rất dễ giải thích.Ngô Tân nằm gai nếm mật, trốn thoát, giết tất cả mọi người.Về phần Ngô Tân có lợi hại như vậy hay không, sự thật đã bày ra ở trước mắt.Mà hắn cuối cùng "Tự sát" bỏ mình, khẳng định là bởi vì chính mình lúc trước làm phản rồi, cảm thấy không xứng còn sống.Mặc kệ ở nơi nào, mọi người bổ não cho nhau rất nhiều.Trước mắt xem ra, chuyện này đối với bọn họ đều rất tốt, không có người nào tra đến trên đầu bọn họ.Diệp Thâm cũng yên lòng rồi, nói ra: "Anh muốn trở về một chuyến."Hoa Chiêu sững sờ, kịp phản ứng: "Anh phải về nước?""Đúng vậy." Diệp Thâm gật đầu, nhìn tượng Phật trên bàn nói: "Anh phải tự mình đưa nó trở về."Rất nhiều tiền bối đã bỏ mạng vào, còn thiếu chút nữa thêm cả vợ anh mới có được nó, phải cực kỳ thận trọng, anh không dám giao cho bất luận kẻ nào.Hoa Chiêu: "Vậy anh còn trở lại không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận