Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1329 - Tức Giận



Chương 1329 - Tức Giận



Chương 1329: Tức Giận"Vậy em sẽ suy nghĩ lại." Diệp An nói.Xây nhà trên đảo thực ra cũng không quá khó, trên thế giới có nhiều hòn đảo như vậy, chỉ có số ít không dành cho người ở.Hơn nữa hòn đảo này có núi, chỉ cần ngôi nhà được xây dựng ở vị trí thích hợp thì không phải vấn đề lớn.Cả hai đang nói chuyện thì người giao vịt con đã tới.2000 con vịt biển, líu ríu xuống thuyền.Đây cũng không phải vịt con nữa, chúng đều là vịt trưởng thành và có thể trực tiếp đẻ trứng, Hoa Chiêu mua với giá cao từ một chỗ rất xa.Gần không được, cô sợ vịt bay trúng trứng, tụi nó chơi chán sẽ chạy về nhà.Quá nhỏ cũng không được, đến môi trường mới không sống được, cô dự định sẽ tự nhân giống, đời sau sẽ tốt hơn.Theo vịt biển đi đến đây còn có một đôi vợ chồng chăn vịt.Để Hoa Chiêu tự mình chăn, chuyện đó là không thể.Hai vợ chồng đều ở độ tuổi 30-40, trông họ là người thật thà.Nhưng sự thật thà này là thật hay giả thì còn phải xem thêm.Hoa Chiêu cũng không định dùng bọn họ mãi.Hòn đảo này Diệp Thâm còn phải dùng, thế nên trên đảo phải đều là người một nhà.Anh đã hỏi qua mấy tiểu đệ, xem ai có người nhà có thể đến đây chăn vịt không.Đợi đến khi cặp vợ chồng truyền nghề xong là họ có thể nghỉ."Chị làm thật à." Diệp An nhìn cả đàn vịt không nói nên lời, trong đời hắn chưa từng nhìn thấy nhiều vịt như vậy."Chị thật đúng là, đất liền không thể giữ chân chị được." Diệp An nói.Anh liếc mắt nhìn Diệp Thâm đang dẫn người đi làm quen sân bãi.Diệp Thâm đi tới đi lui dưới tầm mắt hắn lâu như vậy, hơn nữa với những tin đồn hắn nghe ngóng được ở Bằng Thành, hắn có phần đoán được Diệp Thâm đang làm gì.Hắn cũng tưởng rằng đảo này mua cho Diệp Thâm.Không ngờ Hoa Chiêu lại thực sự đến đây nuôi vịt."Dù sao cũng rảnh rỗi." Hoa Chiêu chỉ vào một căn nhà trống, nói: "Ở đó, cậu phải giúp tôi sửa sang lại một chỗ chứa trứng vịt, còn có chỗ để phơi nắng và trữ hải sâm, bên kia, làm kho lạnh, bảo quản các loại hải sản khác, bên kia làm sân phơi nắng, tôi muốn phơi rong biển và tảo tía."“Cậu thương lượng với Diệp Thâm, có thể anh ấy còn cần mấy nhà kho nữa." Hoa Chiêu nói.Trong nháy mắt cảm thấy hòn đảo này cũng không đủ dùng."Hai vợ chồng các ngươi thật sự có thể giày vò." Diệp An nói xong tìm Diệp Thâm.Hoa Chiêu bên này đi tìm vợ chồng nuôi vịt biển, cùng bọn họ thỉnh giáo phương pháp nuôi.Cô phải biết nuôi như thế nào, mới biết bắt đầu từ đâu, tối ưu hóa những thứ nhỏ nhặt này.Kết quả vừa nghe, phương pháp vẫn rất đơn giản, vịt biển cũng phải ăn lương thực, bằng không sẽ là vịt hoang dã.Không có lương thực cung cấp, chúng dựa vào cái gì mà trở về đẻ trứng? Bởi vì chúng có tình cảm với người nuôi vịt sao?Ngày hôm sau, Hoa Chiêu "mua" một ít ngô về, tự mình cho vịt ăn.2.000 con vịt dường như ngửi thấy mùi gì đó và nhào tới trong nháy mắt.Nếu không phải động tác của Hoa Chiêu nhanh, rải nhanh, cũng đã bị chúng nó nhào vào người."Đây là, từ xa tới đây nên đói bụng." Người nuôi vịt kỳ quái giải thích với Hoa Chiêu.Nhưng ngày hôm qua cho chúng nó ăn, sao không vội vàng thành cái dạng này?Chẳng lẽ bởi vì hôm nay người cho chúng ăn là Hoa Chiêu?Vịt cũng biết ai đẹp?Nhưng ngoại trừ lời giải thích này, bọn họ thật sự không biết bộ dạng đói điên này là chuyện gì xảy ra.Cũng may mấy bữa sau đó là bọn họ cho ăn, cũng là bộ dáng này, hai người không thấy kỳ lạ nữa.Sau đó bọn họ bởi vì cảm thấy hạt ngô này hương vị thơm ngát, chính mình cầm đi hầm cháo, lại càng không kỳ lạ nữa.Khi vịt đến, hải sâm cũng đến.Hoa Chiêu nhìn người rải xuống, hỏi một chút thời gian đánh bắt là được.Cái này thuộc về nuôi trồng bán tự nhiên, rắc xuống thì mặc kệ, đến lúc đó có thể vớt lên bao nhiêu chính là bấy nhiêu.Nhưng nếu như bị cá ăn, đó cũng là chuyện không có biện pháp.Về phần đánh bắt cá, chuyện này cô không hỏi thăm cũng không học, ra lệnh một tiếng, ngàn vạn rong biển tự nhiên sẽ cuốn chúng nó lên.Nhưng bộ dáng nhất định phải làm, đến lúc đó cô phải mời chuyên gia đến.Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua.Hòn đảo cũng ngày càng náo nhiệt.Vịt con nở ra và lớn lên.Hoa Chiêu sửa sang lại hành lý, muốn trở về thủ đô.Cô còn chưa quên mình là con dâu Diệp gia, hiện tại nội vụ nhà họ Diệp đều do cô quản, lúc cần xuất hiện xã giao quan trọng, cô phải trở về.Ví dụ như sinh nhật của một lãnh đạo nào đó, con trai của lãnh đạo nào đó kết hôn.Một tháng dù sao cũng phải trở về thủ đô một hai lần.Còn phải thăm ông nội và bố chồng, bằng không hai người sẽ trách.Mà lần này trở về là bởi vì hôn sự của Đào Lam và Triệu Nhã Đình.Đến lúc hai người tổ chức đám cưới rồi.Lúc trước đã nói xong, ở nhà Hoa Chiêu mở tiệc chiêu đãi tân khách, tất nhiên không thể nuốt lời."Cuối cùng cháu đã trở lại!" Đào Lam nhìn cô cười nói: "Nghe nói cháu ở Bằng Thành lăn lộn rất tốt, cậu và Nhã Đình nói, sau khi kết hôn sẽ đến đó hưởng tuần trăng mật."Hai người rất hợp thời đấy, năm 82 đã biết tuần trăng mật.Triệu Nhã Đình ở một bên ngượng ngùng cười."Được." Hoa Chiêu cũng cười nói.Trương Quế Lan từ phía sau cô đi ra, dắt theo một chuỗi đứa bé.Em trai ruột của bà kết hôn, tất nhiên bà phải tham dự.Diệp Thâm cũng muốn tới, chẳng qua là chờ qua mấy ngày nữa mới đến.Bây giờ anh ấy đang bận rộn bắt hàng lậu.Điều này không thể dừng lại, dừng lại sẽ phát triển nhiều hơn.Diệp Danh vội vàng tới, nhìn thấy Hoa Chiêu không nói hai lời, liền cướp đi Tiểu Thận trong ngực cô.Cướp xong một đứa còn chưa đủ, lập tức ôm Cẩm Văn trên đất lên.Thật sự là, Cẩm Văn cũng còn nhỏ, sao lại không có người ôm con bé chứ!"Bảo bối, có nhớ bác cả không?" Anh hỏi.“Nhớ!” Bốn đứa trẻ hét lên cùng một lúc.Vân Phi và Thúy Vi đã tới, một người ôm một đùi Diệp Danh nói.Diệp Danh vui vẻ ôm không lại được.Hoa Chiêu sờ sờ mũi, lúc này mới một tháng không gặp, sao lại giống như thổ phỉ."Anh cả." Hoa Chiêu cười hì hì chào hỏi anh: "Em không nói hôm nay trở về nha, sao anh biết thời gian này mà tới vậy?"“Anh biết hỏi." Diệp Danh nói.Anh vẫn còn tức giận đến bây giờ.Vừa về nhà, nhìn thấy đại viện trống rỗng, trong lòng anh cũng trống rỗng, có thể không tức giận sao?"Bằng Thành có vui không? Khi nào mấy đứa quay lại?” Diệp Danh hỏi."Hắc hắc." Hoa Chiêu cười cười, không dám nói nữa.Diệp Danh cũng điều chỉnh bản thân, không làm bộ xụ mặt nữa.Hai vợ chồng người ta ở cùng một chỗ, vốn là nên làm.“Được rồi, bác cả mua cho các cháu rất nhiều quà, chúng ta về nhà mở quà!” Diệp Danh nói.Về đến nhà, Hoa Chiêu nhất thời không nói gì.Cái "rất nhiều" này, thực sự không phải là cường điệu.Trong phòng khách lớn như vậy, hộp quà đều được đóng gói, quấn dải ruy băng, chất thành một ngọn đồi cao hơn người.Giống như người nước ngoài đón Giáng sinh.Bốn đứa nhỏ hoan hô, ngay cả Tiểu Thận cũng vui vẻ vỗ tay."Anh cả, quá phí phạm, không cần mua cho bọn chúng nhiều như vậy."



Bạn cần đăng nhập để bình luận