Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1542 - Chắc chắn là cô.



Chương 1542 - Chắc chắn là cô.



Chương 1542: Chắc chắn là cô.Nơi đây đã từng là một làng chài của cướp biển, sau này lại bị chiếm đóng, xây lên một loạt các ngôi nhà, nhưng vài năm sau lại bị bỏ hoang.Sau khi vào tay Hoa Chiêu, cô đã thiết kế cẩn thận với các chuyên gia, xây dựng nơi này thành một hòn đảo nhỏ xinh đẹp như làng du lịch.Tất cả nhà trên biển đều màu trắng, với những ô cửa sổ sát đất, có căn ẩn mình giữa hàng cây xanh mướt, có căn lại phơi mình dưới ánh mặt trời.Biển xanh trời xanh, nhà như tuyết trắng, hòn đảo rực rỡ trông đẹp như một bức tranh sơn dầu.Mấy người thưởng thức cảnh đẹp, không có để ý đằng sau có một con thuyền đánh cá nhỏ đi theo.Nơi đây là vùng biển gần bờ, cũng là khoảng thời gian mà ngư dân “ra trận”, dạo gần đây trên biển có rất nhiều thuyền đánh cá, xa gần cũng phải có hơn chục chiếc.Chiếc thuyền đánh cá nhỏ theo sau từ xa, nhìn du thuyền cập bến....Hoa Chiêu đưa mấy người lên đảo, dọc đường đi cũng nhân tiện tham quan một số cảnh đẹp trên đảo.Bước lên đảo nhỏ lại càng cảm thấy phong cảnh trên đảo rất hợp lòng người.Bốn phía được điểm xuyết bởi các loài cây xinh đẹp, đôi lúc còn thoang thoảng hương hoa, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.Nhưng càng đi, vẻ mặt của những người nhà họ Chu lại càng kinh ngạc, đặc biệt là hai người cùng tộc họ Chu.Trên đảo không có ngư dân, không có người đi đường, vừa rồi cũng chỉ có nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đi qua, bọn họ tuần tra ở đây.Trong lòng hai người vừa có suy đoán gì đó, lập tức nhìn nhau, sợ đến ngây người.Ở Trung Quốc còn có người có thể sở hữu một hòn đảo tư nhân hả?? Sao bọn họ lại không biết! Người nào đây!Quả nhiên, thân phận của Hoa Chiêu còn lợi hại hơn cả lời đồn.“Đây chỉ là nhận thầu mà thôi.” Hoa chiêu giải thích.Bây giờ cái gì cũng có thể nhận thầu, nhà xưởng, tự nhận thầu một dây chuyền sản xuất hoặc là một phân xưởng.Đương nhiên là không có vấn đề gì khi nhận thầu đất hoang, ao cá thậm chí còn nhận cả đảo nhỏ.Chẳng qua Hoa Chiêu là người đầu tiên có khả năng nhận thầu một hòn đảo nhỏ.Đương nhiên hòn đảo này có lợi ích đặc thù nên cấp trên phê duyệt cho Diệp Thâm sử dụng.Nhưng điều này cũng không cần phải giải thích với người ngoài.Hoa Chiêu dẫn mọi người đi gần hết hòn đảo, đến một hang động.Đây là một kho hàng lớn tự nhiên. Kho hàng này gần như đã trở thành nơi cô chuyên lưu trữ đá thô.Nhìn thấy những cục “đá” chất như núi, hai người cùng tộc không có phản ứng gì, họ cho rằng đây là đá.Nhưng thật ra hơi kỳ lạ, tại sao Hoa Chiêu lại chất đống đá trong động, tại sao lại dẫn họ đi xem đá?Nếu như Hoa Chiêu không đến đây một mình, không có một vệ sĩ nào, hai người cũng nghĩ đến...Đảo tư nhân, dẫn người vào hang động… Nếu bị nhốt lại thì cả đời cũng không có ai phát hiện ra!“Này này này....!” Ông cụ Chu và cháu trai cũng sửng sốt.Ông đã quen thấy những cảnh này, nhưng cũng chưa bao giờ thấy nhiều đến vậy.Cả đời ông cụ Chu đã gắn bó với ngọc thô, tham gia hơn chục hội chợ ngọc bích, đến cả những mỏ lớn, nhưng ông cũng chưa bao giờ thấy nhiều đá thô đến vậy.Chu Văn Hiên lại càng không biết.Anh ta đột nhiên kêu một tiếng ‘A’: “Ông ông ông! Trương Trương Trương… Ông chủ Trương! Mấy người!”Trương Lượng kia đột nhiên xuất hiện, mang theo một lượng lớn đá thô, đi từ Myanmar đến đây.Mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra người đã đi thu mua đá thô ở Myanmar trong mấy năm nay là ông ta.Đại hội đổ thạch lần này ở Hồng Kông, Hoa Chiêu cũng đã mua rất nhiều nguyên liệu từ Trương Lượng, hai khối đá đã khiến người nhà họ Kim khốn khổ.Không những lừa mất biệt thự sang trọng mà còn lừa cả nhà tổ.Chắc chắn là có gì đó ở đây!Quả nhiên là Hoa Chiêu cố ý lừa gạt nhà họ Kim!Nhưng anh ta cho rằng Hoa Chiêu và Trương Lương lén lút thỏa thuận gì đó, một người vì muốn lừa người, một người vì muốn bán đá thô.Không ngờ hai người lại là đồng bọn!Hoa Chiêu ra hiệu “suỵt” với Chu Văn Hiên, cười cười.Ông cụ Chu đã già nên phản ứng chậm chạp nhưng được cháu trai chỉ điểm, ông cũng nghĩ ra.Trái tim chợt đập nhanh một nhịp.Ông nhìn Hoa Chiêu, hóa ra người phụ nữ lúc nào cũng cười ngây ngô vô hại này lại là một người tàn nhẫn.Hoa Chiêu đột nhiên nói với hai người nhà họ Chu: “Mời hai vị qua bên kia uống chén trà, tôi và ông chủ Chu có chuyện muốn bàn.”Cô chỉ vào một căn nhà cách đó không xa.Căn phòng nhỏ như ẩn như hiện giữa những tán cây xanh mướt, được xây dựng rất khang trang, ở đó có thể nhìn thấy một nửa phong cảnh của hòn đảo.Theo giọng nói của Hoa Chiêu, cửa nhà đột nhiên mở ra, hai người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bảo vệ bước ra.Mặt không cảm xúc đi về phía hai người họ.Tới trước mặt cũng không nói gì mà chỉ nhìn hai bọn họ.Việc này làm cho người nhà họ Chu sợ hãi…Hoa Chiêu cũng không giải thích, bây giờ có giải thích thế nào thì hai người họ cũng sẽ nghĩ linh tinh, vẫn nên làm xong việc sớm, đưa bọn họ rời đảo thì bọn họ mới có thể yên tâm.Hai người nhà họ Chu liếc nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn sang bảo vệ đánh giá nhưng không nói gì, hai chân run rẩy đi theo bảo vệ vào phòng.Nếu không đi thì còn làm gì nữa? Nơi này là địa bàn của người ta.Tuy bảo vệ không đi theo nhưng gọi là sẽ đến...Bọn họ chỉ có thể nghe lời.“Mời.” Hoa Chiêu đưa tay mời hai ông cháu nhà họ Chu, sau đó đi vào hang động trước.Hai ông cháu nhìn nhau.Bây giờ có thể làm gì khác nữa? Đều đã vào tròng rồi, người ta bảo làm gì thì làm theo, còn có thể chừa lại chút thể diện.Hoa Chiêu đi vào trước đã tiến vào một căn phòng trong hang động.Hang động cao và rộng bên trong tạo thành vài gian phòng.Có phòng chuyên dùng để cắt đá, cũng có phòng dùng để cất giữ tư liệu.Trong phòng này chỉ có một số tư liệu từ các bức ảnh.Đặc biệt là khối nguyên thạch lớn, phải vài người mới có thể ôm được.Vào phòng, bật đèn lên.Ông cụ Chu và cháu trai sững người.Mãi vẫn chưa hoàn hồn.Hai người quên hết mọi thứ, đến gần ngọc thô cẩn thận sờ.Vừa sờ đã biết thật giả.Hoa Chiêu đành phải cắt ngang bọn họ.“Tôi và ông chủ Trương có quan hệ hợp tác, anh ta thu gom đá thô còn tôi mua, nhưng hiện giờ chuyện này là bí mật, mong hai người có thể giữ kín." Hoa Chiêu nói.Hai người họ mới giật mình hoàn hồn.“Được, chúng tôi chưa biết gì cũng không thấy gì cả.” Ông cụ Chu lập tức nói.Chu Văn Hiên liên tục gật đầu.Hoa Chiêu cười nói: “Còn về phần ân oán giữa tôi và nhà họ Kim thì khá là sâu, trước đó vợ của Kim Kevin còn sai người bắt cóc tôi, do mạng tôi lớn mới thoát được."“Không phải chỉ lừa bọn họ chút bất động sản này là có thể giải quyết được cho nên bây giờ hai người cũng đừng nghĩ rằng tôi tàn nhẫn.”Sau này hẵng nghĩ như vậy.Hóa ra Phan Lệ Trân thật sự thuê người muốn bắt cóc Hoa Chiêu.Nghĩ như vậy thì hai ông cháu không cảm thấy Hoa Chiêu làm quá đáng.Đây chính là tử thù, mấy căn nhà cũng không thể giải quyết nổi.“Chúng ta vẫn nên nói đến chuyện hợp tác đi.” Ông cụ Chu nói: “Cô muốn 50% cổ phần của Chu Ký? Có thể, hoàn toàn không thành vấn đề!”Chỉ bằng mấy khối đá quý trong phòng này cũng có thể giúp Chu Ký ngồi vững vàng ở vị trí số một ngành trang sức của Hồng Kông trong mười năm.Chỉ bằng đá thô dày đặc trong hang động, chỉ bằng quan hệ hợp tác giữa Hoa Chiêu và Trương Lượng. Số một trong ngành trang sức trên thế giới thì ông không dám nói nhưng số một trong giới phỉ thúy lại chính là cô.Hoa Chiêu hợp tác với ai, thì người đó chính là số một trong giới phỉ thúy.“Cảm ơn cô Hoa đã chọn Chu Ký của chúng tôi.” Ông cụ Chu hào hứng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận