Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1124 - Đi Ra Ngoài Chơi.



Chương 1124 - Đi Ra Ngoài Chơi.



Chương 1124: Đi Ra Ngoài Chơi.Diệp Lị sững sờ, cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Hoa Chiêu đi chơi."Chúng tôi cũng chưa nói là không thể mang theo người nhà, bất quá giao tiền xe khẳng định là được a!" Cô ta lập tức nói: "Nếu chị muốn cùng đi thì ngày mai hãy đi cùng em! Em cam đoan chị có thể lên xe!"Ngày mai người dẫn đội chính là Đào Lam, cô ta cảm thấy chút mặt mũi kia mình nhất định sẽ có. . . .Hơn nữa Hoa Chiêu cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, các sinh viên khác cũng không có gì mà không chào đón.Nếu không chào đón, cũng bởi vì đẳng cấp của Hoa Chiêu quá cao, hoàn toàn nghiền áp bọn hắn, bọn hắn không được tự nhiên. . ."Vậy được, ngày mai khi nào xuất phát? Tập hợp ở chỗ nào?" Hoa Chiêu hỏi."Buổi sáng ngày mai 5 giờ, ở bến xe buýt." Diệp Lị nói ra: "Chúng ta đến khu phế tích của Vạn Lý Trường Thành, không phải Bát Đạt Lĩnh, xa hơn, cho nên phải đi sớm một chút. Hơn nữa bọn em định ở đó ba ngày, để trải nghiệm thêm kiến thức về Vạn Lý Trường Thành rồi mới trở về.""Được." Hoa Chiêu nói ra."Mẹ mẹ! Muốn đi Vạn Lý Trường Thành sao? Con cũng muốn đi!" Vân Phi lập tức nói ra.Hoa Chiêu cùng Diệp Lị nói chuyện cũng không tránh mọi người, chỉ ở một góc của phòng khách, ai thính tai đều có thể nghe thấy.Không chỉ Vân Phi nghe thấy được, mấy đứa trẻ khác cũng nghe thấy rồi, lập tức vây quanh Hoa Chiêu."Đó là phế tích của Vạn Lý Trường Thành, quá nguy hiểm." Hoa Chiêu nói.Phế tích của Trường Thành, chính là phần Trường thành bị tàn phá, không có đường, dù là đã từng có đường hiện tại cũng hoang phế.Mà Trường Thành từ trước đến nay đều xây ở đỉnh núi, nơi hiểm trở nhất."Nhưng phải đi ba ngày ạ! Mẹ không mang theo Điềm Điềm?" Vân Phi nói.Hoa Chiêu lập tức điểm cái mũi nhỏ của thằng bé: "Con cũng nhanh đấy!"Cô xác thực định mang theo tiểu Thận.Ba ngày, khẳng định phải mang theo rồi."Mẹ phải chăm sóc một mình em trai là đủ rồi, thêm mấy đứa các con, mẹ chiếu cố không đến." Hoa Chiêu nói."Có chú Lưu Minh ở đây! Bọn họ đều có thể chăm sóc bọn con!" Vân Phi nói ra."Hơn nữa chúng con cũng lớn rồi, biết chiếu cố tốt chính mình!" Thúy Vi nói ra."Mẹ đi ra ngoài chơi sao có thể không mang theo con. . ." Cẩm Văn nói ra.Cô bé chạy tới ôm đùi Hoa Chiêu, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoa Chiêu.Ai có thể chịu được ánh mắt này? Dù sao Hoa Chiêu cũng không chịu được."Vậy thì như vậy đi, tự chúng ta lái xe đi, tập kết tại địa điểm đã hẹn, mọi người cùng nhau chơi đùa, càng thêm náo nhiệt.” Hoa Chiêu nói với Diệp Lị."Vậy càng không có vấn đề rồi." Diệp Lị nói ra.Đường cũng không phải là của cô ta, núi cũng không phải là của cô ta, cô ta có thể xen vào sao.Đừng nói Hoa Chiêu hiện tại đã sớm cùng cô ta chào hỏi, dù là không chào hỏi mà đuổi theo, cô ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì."Chúng cháu thì sao?" Con trai trưởng của Diệp Anh, Tôn Hàn hỏi."Các cháu cũng muốn đi?" Hoa Chiêu hỏi bọn nhỏ."Muốn đi muốn đi!" Mấy đứa đều cùng trả lời.Trên mặt đều tràn đầy hưng phấn.Mà ngay cả mấy đứa con của Diệp Đan, bây giờ nhìn thấy cô, thù hận dưới đáy mắt cũng đã dần biến mất.Không có ai ở bên tai bọn hắn châm ngòi ly gián, Lưu Nguyệt Quế lại thường xuyên tận tình khuyên bảo, Diệp Danh cũng sẽ đúng giờ mở các lớp giáo dục tư tưởng cho mấy đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ cũng bắt đầu thiết lập lại tam quan, phân biệt rõ đúng sai.Dần dần đã bớt hận thù Hoa Chiêu rồi.Là do mẹ làm chuyện phạm pháp, mới bị trục xuất khỏi gia tộc, không liên quan gì đến mợ hai, cũng không phải mợ hai ép buộc mẹ làm chuyện phạm pháp đấy, muốn trách cũng phải trách cậu Diệp Hưng. . . .Hơn nữa mấy tháng này, bọn hắn ăn ngon uống tốt, cùng một đám anh chị em ở cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, cũng không có thời gian nhớ cha mẹ.Lịch trình mỗi ngày đều đã kín, từ sáng sớm bận đến tối, ngã đầu đã ngủ, ai cũng nhớ không nổi."Không được." Lần này Hoa Chiêu cự tuyệt vô cùng dứt khoát: "Mười mấy người mợ không thể chăm sóc được hết, mấy người Lưu Minh Chu Binh cũng chiếu cố không đến, các cháu không biết Trường Thành bỏ hoang sẽ nguy hiểm thế nào."Cô sờ sờ đầu một đứa bé gần nhất, tiểu gia hỏa này lớn hơn Vân Phi một tuổi, còn chưa cao bằng Vân Phi."Cháu còn chưa cao như một tảng đá lớn, sao có thể leo nổi Trường Thành.""Ai." Mọi người lập tức thở dài."Bất quá muốn đi Trường Thành cũng không phải không được." Hoa Chiêu cười nói: "Như vậy đi, để cho chú Lưu Minh mang mấy đứa đi Trường Thành Bát Đại Lĩnh, còn mợ đã hẹn mấy người bạn đi xem phần bỏ hoang của Vạn Lý Trường Thành. Vân Phi cùng Thúy Vi sẽ đi với các cháu."Bát Đại Lĩnh bên kia đã được trùng tu tốt rồi, tương đối an toàn."Dạ!" Một đám trẻ con lập tức lại cao hứng rồi.Có thể đi ra ngoài leo Trường Thành, có thể cùng nhau đi chơi đã rất vui vẻ rồi, bọn hắn cũng không để ý là có phải là Trường Thành bỏ hoang hay không.Chỉ có Vân Phi cùng Thúy Vy hơi có chút thất vọng, không thể cùng mẹ đi chơi.Nhưng hiện tại bọn chúng cũng hiểu chuyện rồi, biết mẹ muốn cố gắng đối xử với tất cả thật công bằng, nên bọn chúng sẽ đi cùng các anh chị của mình.Bất quá cùng các anh chị chơi đùa xác thực cũng rất vui.Hai đứa nhỏ cũng không phản đối nữa.Chỉ có Cẩm Văn còn nháy mắt ôm lấy chân Hoa Chiêu không buông tay.Hoa Chiêu nhìn về phía Thúy Vi nháy mắt mấy cái, Thúy Vi lập tức chạy tới nắm tay của con bé: "Đi, sang bên kia cùng chị chơi nào."Cẩm Văn lắc đầu."Vậy chơi trốn tìm?"Cẩm Văn có chút do dự."Chúng ta chơi đuổi bắt a!"Trò này hay, rất kích thích, Cẩm Văn vui vẻ mà buông tay, đi theo chị gái đi chơi.Hoa Chiêu cười thầm, vẫn là trẻ con dỗ dành trẻ con là tốt nhất.Đứa nhỏ giải tán, đứa lớn đi thu thập hành lý, chuẩn bị ngày mai leo núi.Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng cười đùa.Hoa Chiêu đứng dậy rời đi, đi gọi điện thoại cho Từ Mai.Chỉ mình cô đột nhiên muốn đi theo Diệp Lị đến Trường Thành, có chút kỳ quái, không bằng gọi thêm mấy người đi cùng, như vậy sẽ giống như cô muốn ra ngoài đi chơi rồi.Mà mấy người bạn cô có thể gọi, gần thì chỉ có Từ Mai, còn có Phương Vũ cùng Lôi Xuân.Hai người bạn học này đã mấy hôm không liên hệ rồi, hiện tại cũng đã qua năm, không biết bọn họ có thời gian đi chơi không.Hoa Chiêu gọi điện thoại hỏi, vốn hai người cũng không có thời gian, họ phải bắt đầu công việc ngay sau năm.Nhưng Hoa Chiêu hiếm khi hẹn các cô ra ngoài một lần, hai người lập tức đồng ý, dù sao mới bắt đầu cũng không có việc gì.Hiện tại bọn họ đều đang làm việc trong cơ quan, đây là nơi coi trọng thâm niên, dù là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh cũng phải xếp sau người tiền nhiệm.Nói một cách khác chính là không được làm việc lớn gì, đều phải bắt đầu với những công việc cơ bản.Hẹn sáng ngày mai đến ký túc xá đón bọn họ, Hoa Chiêu mới gọi cho Từ Mai.Điện thoại vừa kết nối, Hoa Chiêu đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận