Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 703 - Anh Rốt Cuộc Là Ai?



Chương 703 - Anh Rốt Cuộc Là Ai?



Chương 703: Anh Rốt Cuộc Là Ai?Một câu "Bắt được Tô Hằng", lập tức làm cho tim Hoa Chiêu run lên.Không thể thả hắn đi rồi.Cô vốn ý định vụng trộm đi theo đằng sau Dương Trung đến Dương gia nhìn xem, hiện tại xem ra phải đổi lại mạch suy nghĩ rồi.Dương Trung cùng mấy người chạy ra lầu chính, quay lại đường cũ, muốn lái xe chạy trốn.Chính giữa tất nhiên phải đi qua hoa viên.Sau đó bọn hắn "sụp bẫy " ở giữa rồi, tất cả mọi người rơi xuống một cái hố to.Hoa Chiêu quay người chạy về phía hoa viên bên kia, đi đến bên cạnh một cây đại thụ."Anh sao rồi?" Cô hỏi.Vệ sĩ duy nhất còn lại bị doạ đến kinh hãi, cũng may là Hoa Chiêu đang nói chuyện, không phải đối phương."Tôi bị thương, tại sao cô cũng tới đây? Nhanh trốn đi!" Hắn hạ giọng khẩn trương mà nhìn xung quanh.Những người lặng lẽ bị giết trong bụi cây, hắn không biết.Người vừa rồi rơi xuống hố, hắn cũng không biết.Cũng không phải thấy "Quỷ", không có người hô to gọi nhỏ, với tư cách "vệ sĩ chuyên nghiệp ", chút tố chất ấy bọn hắn vẫn phải có.Vì vậy, người vệ sĩ luôn nghĩ rằng xung quanh đều có kẻ thù.Trông thấy Hoa Chiêu vẫn đứng yên, vệ sĩ nóng nảy, giãy dụa đứng lên muốn kéo cô đến phía sau cây.Cái cây này có chút lâu lắm rồi, thân rậm rạp đến nỗi có một hốc cây ở giữa.Nhưng cũng chỉ có thể cất vào một người.Vệ sĩ cắn răng một cái, muốn đem Hoa Chiêu nhét vào trong hốc cây, hắn lại tìm một chỗ khác.Nhưng Hoa Chiêu đã túm lấy hắn kéo sang chỗ khác, cũng bất chấp trên đùi hắn bị thương."Anh nhanh qua bên kia nhìn xem, bọn hắn chết thật nhiều người, lại rơi xuống hố rồi, tôi cảm thấy đây là một cơ hôi tốt để diệt toàn bộ bọn hắn."Khí lực của lớn, mang theo một vệ sĩ vạm vỡ như một con gà.Người vệ sĩ choáng váng, quên chống cự, hoặc không thể chống lại được.Hơn nữa lời của cô cũng làm cho hắn sững sờ.Đợi hắn tỉnh táo lại, hố to đã dùng mắt thường cũng có thể thấy được.Một số người đang leo lên, nhưng có vẻ như bị thương và di chuyển chậm.Hố này không sâu lắm, chỉ hơn hai mét, sâu hơn nữa chính là mạch nước ngầm rồi.Bất quá Hoa Chiêu đã dựng lên một ít dây leo bén nhọn ở đáy hố, đâm bị thương bọn hắn.Hiện tại dây leo đã công thành lui thân biến mất không thấy gì nữa.Trong bóng tối cũng không có người nào nghĩ đến rốt cuộc là cái gì làm bọn hắn bị thương, bọn hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ đáng sợ này."Giết bọn chúng đi, lưu lại Dương Trung." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.Nếu như không phải khả năng bắn súng của cô còn chưa luyện tốt, cô cũng không cần tìm người khác.Hơn nữa ở đáy hố trực tiếp giải quyết cũng không được.Cái vũng hố này đã rất khó giải thích, những người này lại chết ở bên trong? Thì càng không thể nói dối rồi.Huống chi, cô muốn giữ Dương Trung lại."Bên phải ngoài cùng là Dương Trung." Hoa Chiêu nhỏ giọng nói cho vệ sĩ.Người vệ sĩ đã hơi ngẩn người.Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến cô gái nhỏ nhắn dễ thương và ngọt ngào này, giống như một chú mèo con đáng thương và bất lực bị ông chủ của họ bắt lại, lại nói ra những lời lạnh lùng với giọng điệu bình tĩnh như vậy.Nhưng cô nói rất đúng!Không thừa dịp hắn đang bị thương mà giết hắn? Chờ bọn hắn nhiều người như vậy leo ra giết chết bọn họ sao?Người vệ sĩ giơ súng lên ngay lập tức, khoảng cách dưới 20 mét hắn có thể bắn mục tiêu bằng súng.Sau khi bắn liên tiếp ba phát súng để giải quyết ba người, những người đằng sau có chút khó khăn.Những người khác núp ở trong hố không đi ra rồi.Nhưng điều này không thể ngăn cản vệ sĩ chuyên nghiệp lại to gan.Hắn cũng trở nên hung ác, vụng trộm tiếp cận bẫy rập, theo chân bọn họ đối chiến.Cuối cùng ỷ vào chính mình đạn nhiều, có tiếp tế, đem những người còn lại đều giết chết, chỉ để lại Dương Trung."Làm sao bây giờ?" Vệ sĩ vô thức mà hỏi Hoa Chiêu.Hoa Chiêu đi đến chỗ bẫy rập, vệ sĩ lại ngăn cô lại."Chỉ còn lại một người, nhưng trong tay hắn ta còn có vũ khí" Hắn nói.Trong bóng tối, Hoa Chiêu cười cười, hắn không có vũ khí, đám người còn lại đều bị thực vật cô sai kéo vào trong đất.Dương Trung lục lọi cả buổi cũng không được, tức giận đến đều run rẩy rồi.Hoặc là bị dọa.Khẩu súng trong tay hắn đã hết đạn từ lâu.Hoa Chiêu dừng lại, kỳ thật cũng không cần phải đi qua.Cô nhìn quanh bốn phía, nơi này là hoa viên, xung quanh có một ít đá trang trí, và trải ở bụi hoa.Cô cầm lấy một tảng vừa tay đấy, ước lượng, "Vèo" một phát ném vào trong hố.Ở khoảng cách 3 mét, cô cũng có thể làm được bách phát bách trúng.Viên đá đập vào đầu Dương Trung, hắn thoáng cái liền ngất luôn.Vệ sĩ...Hoa Chiêu lúc này mới nhảy xuống trong hố, ném Dương Trung như một con rối ném ra, kéo về nhà chính, trói lại, sau đó tát hai cái đến tỉnh."Các người đã làm gì Tô Hằng?" Hoa Chiêu hỏi.Dương Trung trợn mắt, nhìn bóng người mờ ảo trong bóng tối đối diện, nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô, vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra với mình, hắn đột nhiên cảm thấy mình gặp phải ma quỷ! Lông mao dựng đứng."Cô là ai? Cô cùng Tô Hằng có quan hệ như thế nào? Các người là ai? !" Hắn buột miệng hỏi.Rốt cuộc, hắn cũng không phải là một cái túi rơm, hắn đã được bồi dưỡng đặc biệt bởi cha mình, hắn đối với phương diện nào đó đặc biệt nhạy bén.Hoa Chiêu biểu hiện trước sau không đồng nhất, hiện tại lại càng quan tâm một người đã "nhốt" mình, hắn không thể không nghĩ nhiều."Hắn là người đàn ông tôi chọn trúng." Hoa Chiêu nói xong lại phất tay Dương Trung một cái tát: "Nói, các người đã làm gì hắn!"Cách giải thích này xác thực cũng hợp lý.Diệp Thâm bị người ta liếc chọn trúng là chuyện rất bình thường.Dương Trung không lên tiếng, mặc kệ Hoa Chiêu lại đánh mấy bàn tay, vậy mà cũng không mở miệng.Hoa Chiêu không có cách nào rồi, tra tấn bức cung cô không biết.Nhưng hiện tại cô rất gấp, rất lo lắng cho Diệp Thâm!"Tôi đến!" Vệ sĩ ở bên cạnh đã băng bó kỹ miệng vết thương trên đùi, chỉ tổn thương cơ bắp, không phải chuyện lớn gì.Bây giờ nghe nói ông chủ có khả năng gặp nguy hiểm, hắn cũng gấp.Hắn cũng là người Hoa, cũng là vượt biển tới, ban đầu chính mình nhất nghèo, nghèo đến rớt mùng tơi, là ông chủ cho mình hi vọng sống sót.Hắn xem Diệp Thâm không khchỉ là ông chủ, mà còn là ân nhân.Hoa Chiêu lui ra phía sau, nhìn người vệ sĩ hơn 30 tuổi dùng thủ đoạn chồng chất, thu thập Dương Trung.Có một số hình ảnh, cô cũng nhìn không được rồi.Dương Trung đã được nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi loại tội này? Có thể chịu được mấy cái tát của Hoa Chiêu đã được xem là một người đàn ông rồi."Tôi nói! Chúng tôi không định làm gì hắn! Cha tôi chỉ muốn đem hắn làm con rể! Các người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương hắn đấy!"Vệ sĩ lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Chiêu, hắn cứng người lại rồi.Loại chuyện này lại chọn trúng ông chủ, Phương tiểu thư sao có thể yên tâm?...Lúc này Diệp Thâm xác thực rất nguy hiểm.Anh cảm giác toàn thân đều đang thiêu đốt, tay chân lại vô lực, mềm nhũn bay bổng, không nhấc lên nổi.Toàn thân cao thấp chỉ có một nơi là cứng rắn đấy.Hắn biết rõ chính mình trúng độc.Dương Chân xem ra cũng không khá hơn là bao.Hai người hiện tại đã bị người hầu nâng lên trên lầu, phóng tới trên một cái giường.Dương Lập Dân cũng không khá hơn chút nào, cũng là vẻ mặt ửng hồng, ngồi phịch ở trên mặt ghế.Xem ra vừa rồi trong thức ăn xác thực có độc, vì để cho anh trúng chiêu, hai cha con này vậy mà dùng thân thử độc!Người hầu tới, đưa cho Dương Lập Dân một viên thuốc, ông ta ăn xong ánh mắt thanh tỉnh rất nhiều, sắc mặt cũng không đỏ như vậy."Thuốc này mạnh thật. Ta già rồi, còn phản ứng lớn như vậy." Dương Lập Dân vậy mà xấu hổ cười cười, giống như đang nói chuyện gì đó đáng để khoe ra."Ngược lại là anh." Ông ta ngạc nhiên mà nhìn Diệp Thâm: "Vậy mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh? Là anh không được? Có phải, tính kháng thuốc rất mạnh?""Tô Hằng, rốt cuộc anh là ai?" Ông ta hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận