Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1384 - Bắt Mấy Đứa Nhỏ.



Chương 1384 - Bắt Mấy Đứa Nhỏ.



Chương 1384: Bắt Mấy Đứa Nhỏ.“Có.” Hoa Chiêu nói: “Năm đó ông nội tôi chỉ dùng một nửa củ nhân sâm rừng để chữa bệnh, còn điều trị cơ thể rất tốt, các người xem hiện tại thân thể của ông ấy có chỗ nào giống một người tám mưới tuổi không? Nói sáu mươi người ta cũng tin.”“Đúng vậy đúng vậy.” Mọi người nhao nhao gật đầu.Bọn họ đã sớm thấy kỳ lạ vì sao Hoa Cường thoạt nhìn lại trẻ tuổi như vậy, hóa ra là ăn nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi!Trăm tuổi, vậy không phải thành tinh rồi sao?Chẳng trách nó đem lại hiệu quả kỳ diệu như vậy.“Anh cả, anh cứu em, anh cả....” Hoa Sơn kéo tay Hoa Cường, ô ô khóc lên.Hoa Tam Ngưu lại bắt đầu dập đầu ‘bang bang’.Hoa Đại Ngưu cũng không kêu gào đòi Hoa Chiêu bồi thường trứng, chỉ âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.Chờ cô ta lấy nhân sâm ra rồi nói sau!!Hoa Chiêu lắc đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ không cho.”Thấy cô cự tuyệt quá dứt khoát làm cho Hoa Tam Ngưu tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên ngay lập tức.Hoa Sơn tiếp tục khóc.“Anh cả....”“Cha ruột cũng không có tác dụng.” Hoa Chiêu nói: “Nói không cho chính là không cho, tôi cũng không quên những ngày ở nhà ông nội ba phải tranh giành thức ăn với heo.”Nói xong liền bảo với bọn nhỏ: “Đi thôi, chúng ta nên vào núi rồi.”Mấy đứa nhỏ tất nhiên nghe lời, mặc quần áo thể thao đeo theo túi xách nhỏ đi theo sau cô.Hoa Cường hất tay Hoa Sơn ra.Một ông lão gần đất xa trời nhưng tay vẫn giữ chặt như kìm, gắt gao giữ chặt ông.Đây là hy vọng của ông ta!Hy vọng nằm trong tay làm sao có thể dễ dàng buông ra?Hoa Cường thở dài, Hoa Chiêu đang cố ý chọc giận ông ta... Đáng đời!Nếu năm đó không phải ông trở về đúng lúc thì ông cũng sẽ không có cô cháu gái này rồi, có khi hiện tại ông cũng đã sớm trở thành một nắm đất vàng rồi.“Lại đây.” Hoa Cường nói với vệ sĩ bên cạnh.Hai thanh niên trẻ tuổi liền lập tức đi tới, dễ dàng bắt lấy Hoa Sơn, kéo tay ông ta ra sau đó ném trả lại cho người nhà Hoa Đại Ngưu.Rồi bảo vệ cho Hoa Cường rời đi.Những vệ sĩ bên cạnh Hoa Chiêu đều là những người mới thay.Vốn những người cũ đều đã hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi rồi, làm những việc khác thì được còn làm vệ sĩ thì không thể.Hoa Chiêu tôn trọng ý kiến của bọn họ, có người sau khi về hưu thì trở về nhà làm việc khác, có người thì được sắp xếp vào công ty khác của cô.Thanh niên trẻ tuổi Khổng Vũ cường tráng khỏe mạnh, xem ra có thể đánh lại với Long Hổ Báo nhà Hoa Sơn.Mấy người nhà Hoa Đại Ngưu, Hoa Nhị Ngưu và Hoa Tam Ngưu đều không nhúc nhích chỉ lẳng lặng nhìn đoàn người Hoa Chiêu đi xa.“Cha, bọn họ...” Hoa Tam Ngưu không cam lòng kéo tay Hoa Sơn nói.Bị con mắt hình viên đạn của Hoa Sơn trừng đến câm miệng.Hoa Sơn già rồi đôi mắt cũng trở nên vẩn đục nhưng đôi mắt màu xanh trắng thoạt nhìn càng trở nên kinh khủng hơn.Nhìn đoàn người Hoa Chiêu, ánh mắt âm trầm đáng sợ, run rẩy trở lại xe bò.“Đi, đuổi theo.” Ông ta nói.Hoa Cường đi cúng tổ tiên, tổ tiên nào? Cũng là tổ tiên của ông ta!!Ông ta phải đến mộ phần của cha mẹ mà khóc, anh cả mặc kệ ông ta!Hai nhóm người cách nhau một đoạn khá xa.Vân Phi đi bên cạnh Hoa Chiêu hỏi cô: “Mẹ, mẹ chọc giận bọn họ làm gì?”Đương nhiên trong nhà không có cái gì gọi là nhân sâm hoang dã trăm tuổi, dù sao từ trước đến nay nó cũng chưa từng thấy qua.Thúy Vi quay đầu nhìn anh trai, hơi há miệng nhưng không nói gì.Cô bé ngược lại biết trong nhà có nơi cất giấu rất nhiều nhân sâm rừng.Mặc dù cô bé chưa thấy qua nhưng mà có thể cảm nhận được....“Người khác không động thủ trước, ta làm sao có thể đánh trả?” Hoa Chiêu nhìn Vân Phi nói.Nếu một nhà Hoa Sơn không làm chút gì thì làm sao cô có thể đi qua đánh người ta?Vậy không phải là bị người ta nói không có đạo lý, cõng tội danh.Người khác động thủ trước, cô lại có lý do “Phòng vệ chính đáng”, quang minh chính đại, hợp lý hợp tình.Vân Phi: “... Được rồi.”“Con tới con tới!” Tiểu Thận Hành nhảy lại đây nói: “Mẹ, lúc đánh trả mẹ để cho con tới!”Vừa rồi nó cảm giác được những người đó không tốt, có sát khí!Nó có chút không nhịn được.“Đến lúc đó nói sau.” Hoa Chiêu nói: “Cho con tới có khả năng mẹ còn phải bồi thường tiền.”Tiểu Thận Hành thích lấy bạo chế bạo, sau đó vết thương kia cũng không thể giấu được lại phải bồi thường tiền.Phòng vệ quá mức.Mọi người trò chuyện, vừa đi vừa đùa giỡn nên cảm thấy đi đường núi cũng rất nhanh, cách bọn người Hoa Sơn càng ngày càng xa.Hoa Tam Ngưu đang cõng Hoa Sơn muốn đi nhanh hơn cũng không được, hơn nữa đường núi gập ghềnh hắn cũng là người đã hơn 50 tuổi cũng không chịu đựng nổi nữa.“Nghỉ ngơi một chút.” Hoa Sơn đột nhiên nói.Một đứa con nghe lời như vậy ông ta không thể để nó mệt mỏi đến chết.Hoa Tam Ngưu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thật đặt Hoa Sơn xuống.Nhìn thấy cha không đi bộ nhưng cũng thở hổn hển, Hoa Tam Ngưu thực sự rất đau lòng.“Cha! Để con đi trộm nhân sâm đó tới đây!” Hoa Tam Ngưu nói.Hoa Sơn chỉ trừng hắn một cái, một lời cũng lười muốn nói.Đạo hiếu thì có nhưng tâm nhãn thì thật sự không có.Vợ của Hoa Tam Ngưu là Khương Cần lại có không ít tâm nhãn, trừng hắn nói: “Làm sao ông biết bọn họ có mang nhân sâm đó ở trên người? Tự nhiên không có việc gì ai lại đi mang theo nó?”“Vậy thì...” Hoa Tam Ngưu không biết làm gì nữa.“Hơn nữa ai biết chuyện nhân sâm trăm năm này có thật hay không, có thể là Hoa Chiêu cố ý nói ra để chọc giận chúng ta.” Khương Cần nói.Lúc nãy thái độ của Hoa Chiêu rất rõ ràng, chính là muốn chọc giận.Nói cho người khác rằng tôi có thứ tốt nhưng tôi không muốn cho các người! Cho các người tức chết!“Ai lại có đồ tốt như vậy sẽ nói ra ngoài chứ?” Khương Cần suy bụng ta ra bụng người nói.“Vậy, cái đó....” Hoa Tam Ngưu càng không thể hiểu nỗi.Hoa Sơn nhìn Hoa Nhị Ngưu.Trong ba người con trai chỉ có Hoa Nhị Ngưu là có nhiều tâm nhãn nhất nhưng lá gan lại nhỏ nhất.Cho nên khi Hoa Chiêu quay trở về, phế đi Hoa Long, Hoa Nhị Ngưu chỉ ra người không xuất lực.Đứng phía sau gia đình giả vờ giả vịt, cũng không dám nói nhiều một câu.“Con nói xem phải làm sao bây giờ?” Hoa Sơn hỏi Hoa Nhị Ngưu.Hoa Nhị Ngưu liếc mắt nhìn cha sau đó lại nhìn những người xung quanh.Thế hệ trẻ chỉ có Hoa Báo, Hoa Hổ ngoài ra còn có con trai hắn Hoa Kim, Hoa Ngân, cả nhà Hoa Tam Ngưu chỉ có hai vợ chồng đến.Hai đứa con trai của bọn họ đi ra ngoài bài bạc còn chưa trở về.Tất cả người ở đây đều là những người cực kỳ đáng tin cậy.“Con cảm thấy củ nhân sâm này thực sự có tồn tại. Cho dù không có nhân sâm thì trong tay bọn họ cũng có thứ tốt sẽ cứu được Hoa Cường.” Hoa Nhị Ngưu nói.Không biết bọn họ có phải là chẩn đoán sai hay không nhưng mọi người đều thấy bộ dạng lúc hấp hối của Hoa Cường, cũng đã ho ra máu!Lại nhìn xem hiện tại, không phải ăn thứ tốt có thể dưỡng cơ thể khỏe trở lại thì còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?“Bắt mấy đứa con trong nhà cô ta! Không tin cô ta không đem đồ ra đổi!” Hoa Nhị Ngưu thấp giọng nói.Hoa Sơn gật đầu, ý tưởng này đã nảy ra trong lòng ông ta.“Mọi người tập trung lại đông một chút.” Hoa Sơn nói.Một số người đã tập trung tại chỗ.Chờ đến khi bọn họ có phương hướng hành động, sau đó lại đuổi theo Hoa Cường nhưng đương nhiên đã đuổi không kịp.Khi bọn họ tiếp tục lên đường, nhóm người Hoa Cường đã hoàn thành việc cúng bái tổ tiên và quay trở về.Hoa Sơn muốn khóc cũng khóc không thành tiếng, lập tức há hốc mồm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận