Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1552 - Thu hồi



Chương 1552 - Thu hồi



Chương 1552: Thu hồiDiệp Thư thật sự chẳng muốn quan tâm, vừa nghe đã thấy phiền.Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của Diệp Đan lại rất đáng thương.Cô ta không đáng thương, nhưng đứa trẻ đã mệt đến ngủ thiếp đi trong lòng cô ta lại rất đáng thương.Hôm nay hình như không có ai quan tâm đến cậu nhóc, quần áo và khuôn mặt lấm lem, cậu nhóc khóc như một con mèo, lúc này đang được Diệp Đan ôm vào lòng ngủ thiếp đi.Làm mẹ thật không nhìn nổi cảnh tượng này."Em không muốn quan tâm." Hoa Chiêu nói: "Chuyện bất bình trong thiên hạ này rất nhiều, gặp phải kẻ lừa gạt cũng không ít, ai cũng khóc cầu xin là em phải nhúng tay vào? Sao em phải giỏi lo chuyện bao đồng như thế?"Diệp Đan nghe hiểu ý tứ của cô.Cô ta đã bị trục xuất ra khỏi dòng họ, đã không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa, cô cũng chẳng cần dính líu gì đến chuyện của mấy người xa lạ.Diệp Đan suy nghĩ một chút, đột nhiên ôm đứa nhỏ quỳ xuống trước mặt Hoa Chiêu."Hoa Chiêu, tôi còn chưa cảm ơn cô, nghe nói tôi đi khỏi nhà nhiều năm như vậy, là cô đã chăm sóc cho bọn nhỏ, tôi thật sự biết ơn cô!" Cô ta vừa dập dầu vừa nói.Chỉ là trong lòng còn có đứa nhỏ cho nên đầu không chạm tới đất.Tư thế đã thấp đến không còn dập xuống thấp hơn được nữa."Xin cô hãy cứu tôi thêm lần nữa, cô không thể để cho chúng có một người mẹ nghèo khó vất vả đi kiếm ăn ngoài đường chứ?" Diệp Đan khóc nói."Không sao cả, dù sao thì cô nghèo cũng được, giàu cũng được, cô chẳng xuất hiện nên chẳng có liên quan gì đến bọn nhỏ cả." Hoa Chiêu nói.Diệp Đan dừng một chút rồi nói: "Không phải tôi không muốn quay về, mà là tôi không trở mình được, quay về sẽ xấu hổ! Hơn nữa suy cho cùng bọn nhỏ là con cháu nhà họ Diệp, biết được mình có một người mẹ kiếm ăn ngoài đường như vậy không phải sẽ thấy xấu hổ hay sao?"Hoa Chiêu nghe ra được cô ta đang mang mấy đứa nhỏ ra đe doạ cô.Cũng không tính là uy hiếp, chỉ là muốn cô vì mấy đứa trẻ mà cân nhắc một chút, đừng khiến chúng mất mặt.Đây... Rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của mấy đứa nhỏ kia đây.Có điều thật sự khiến cô phải nhắc đến vấn đề chính.Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu mới chỉnh đốn được mấy đứa trẻ, quan hệ với cô không tệ, không còn oán hận cô nữa.Cô không muốn vì một chút chuyện nhỏ mà phá hỏng mối quan hệ này.Nếu như Diệp Đan thật sự nghèo khó, có thể một ngày nào cô ta sẽ trở về thủ đô nương tựa vào mấy đứa trẻ, đến lúc đó sẽ nói sở dĩ cô ta trở nên như vậy là vì Hoa Chiêu thấy chết mà không cứu."Cô nghe ai nói là tôi chăm sóc bọn chúng?" Hoa Chiêu hỏi."Tôi... Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho mẹ tôi..." Diệp Đan nói.Thật ra thì chẳng được mấy cuộc, mỗi năm gọi một hai cuộc để báo bình an và hỏi thăm tình hình.Cô ta oán hận tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ ba mẹ cô ta.Diệp Thư thở dài.Hoa Chiêu không muốn nói nhảm với cô ta nữa: "Tôi cũng không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạn, tôi có thể giúp cô lần này, nhưng không phải giúp suông.""Nếu không cô cứ gặp chút chuyện là tới tìm tôi, tôi là bạn bè tốt với cô sao?" Hoa Chiêu nói."Được! Cô có yêu cầu gì thì nói ra đi! "Diệp Đan nói.Cô ta là người rất biết kiếm chỗ hời. Bất kể mối quan hệ là gì, đều phải mang cho đối phương chút lợi ích.Cho lợi nhuận là được, bây giờ cô ta không cần kiếm tiền, chỉ cần hồi vốn lại là được."Nếu đúng như nhà máy kia nói, hàng hóa anh ta bán ra không có vấn đề, nhưng lô hàng đó đã bị tráo đổi. Theo lý thuyết, chi phí của lô hàng đó là năm mươi vạn, lợi nhuận cũng là năm mươi vạn. Bây giờ tôi không cần lợi nhuận, cô lấy hàng lại cho tôi, tôi chỉ cần tiền vốn!" Diệp Đan nói.Hiện giờ kinh doanh quần áo, đặc biệt là với hàng sỉ, lợi nhuận rất lớn, nếu như lấy số này ra bán lẻ thì lợi nhuận sẽ còn lớn hơn.Hoa Chiêu gật đầu, yêu cầu của cô ta cũng không có gì quá đáng.Cô còn tưởng rằng cô ta sẽ đòi hỏi quá đáng, hoặc là cho cô một ít lợi lộc nhỏ cho quá chuyện, nhưng không ngờ rằng cô ta chỉ muốn lấy lại vốn.Cũng biết điều đấy.Không coi mình là người họ Diệp đòi cái này đòi cái kia."Tôi tìm xem." Hoa Chiêu nói: "Cho tôi thông tin về người quen của cô, và nhà sản xuất kia."Bên kia chỉ mới đi có một ngày, điều tra sẽ không quá phiền phức."Được, được!" Diệp Đan bắt đầu nói rõ.Hoa Chiêu vừa nghe thoáng cái đã hiểu ra vấn đề.Cái gọi là người quen này, cô ta cũng chỉ biết họ gì tên gì, nhà ở đâu, nhưng chưa từng đến đó, cũng chưa từng nhìn thấy chứng minh thư của anh ta.Ngay cả khi thấy được có khi cũng là giả.Đối phương cũng không giống nhất thời nảy ra ý định đi lừa gạt cô ta, mà càng giống tên lừa đảo chuyên nghiệp đã tính toán sẵn.Bây giờ thực sự có những người kiếm tiền bằng cách lừa đảo như thế."Cô trở về chờ tin tức đi." Hoa Chiêu nói.Diệp Đan liên tục nói cảm ơn rồi rời đi với tâm trạng nặng nề.Điền Lỗi đã sớm chạy ra cửa rời đi cùng cô ta.Lần này đi đường chỉ có hai người bọn họ, tay cậu ta không có tâm tư quơ lung tung nữa, ánh mắt loé lên đi tới sau lưng Diệp Đan, đột nhiên nói: "Trước đây cô còn có con sao?"Diệp Đan dừng một chút, ôm lấy đứa bé tiếp tục bước đi, thản nhiên nói: "Ừ, có thì sao? Bây giờ tiền trong nhà đã mất hết, có lấy lại được hay không còn tùy vào chị của tôi. Dù cậu có nói với cha cậu cũng vô dụng."Nếu là trước kia, cô ta thật sự sợ hãi bị Điền Lỗi đe doạ.Nhưng giờ chuyện này đã xảy ra, cô ta đã không còn sợ nữa.Điền Lỗi nghe xong, suốt cả đoạn đường đi đều im lặng không nói chuyện....Hoa Chiêu và Diệp Thư lại không đi được.Hoa Chiêu phái người đi điều tra trong phạm vi.Trước tiên bắt hỏi giám đốc của nhà xưởng may.Nếu bên kia là một kẻ lừa gạt chuyên nghiệp, thì giám đốc nhà xưởng nhất định có tham gia! Không phải vô tội như ông ta nói.Ít nhất, ông ta đã hợp tác với kẻ lừa gạt này để lấy một ít tiền hoa hồng trung gian.Đây cũng là một việc làm thường gặp.Quả nhiên từ ở chỗ người giám đốc nhà xưởng đã đào thêm được nhiều thông tin của đối phương.Tên của người đó cũng không phải là tên thật, nó chỉ là một mật danh.Sau khi hàng vừa xuất xưởng, hắn ta đã sang tay bán lại cho một số hộ gia đình thường xuyên hợp tác.Tết Nguyên Đán sắp đến là mùa cao điểm kinh doanh quần áo.Chất lượng của lô hàng này vừa tốt lại còn cao cấp, lô hàng năm mươi vạn này hắn ta đã bán lại được với giá tám mươi vạn nhân.Nếu không phải cần bán gấp lô hàng trộm được, hắn ta sẽ từ từ tìm nơi bán lẻ, lời lãi thậm chí còn gấp đôi, gấp ba lần.Một chiếc áo khoác da có giá năm mươi đồng một chiếc có thể dễ dàng được bán với giá một trăm, một trăm năm mươi hoặc thậm chí là hai trăm đồng.Áo khoác da bây giờ là một món đồ thời thượng.Còn có áo khoác lông vũ.Mặc một chiếc trong ngày Tết tuyệt đối có thể tăng thêm thể diện.Bên này ăn năm mươi vạn tiền vốn, bên kia ăn mấy trăm nghìn tiền lợi nhuận, hơn nữa còn chẳng bỏ ra thứ gì, chỉ cần há miệng, quả là không có vốn mà thu lại cả vạn tiền lời.Cho nên hiện giờ loại lừa đảo này rất nhiều.Nhưng bây giờ tìm người không dễ, nghe nói người này sau mỗi lần giao dịch thành công sẽ dừng một khoảng thời gian, đợi qua sóng gió sẽ quay lại.Mà bây giờ, Tết nhất sắp đến nghe nói anh ta đã về quê ăn Tết rồi.Còn quê quán ở đâu thì không ai biết.Trái lại là người rất thận trọng.Hoa Chiêu nói tin tức nghe được cho Diệp Đan và Điền Tín.Bây giờ Điền Tín lo lắng đến mức bắn liên thanh.Nhưng khi gặp Hoa Chiêu và Diệp Thư, nghe nói là chị em của Diệp Đan, có thể một tay giúp đỡ lấy lại tiền hàng, thấy họ như thấy người thân.Không, giống như là thấy được tổ tông vậy.Bây giờ khi nghe tin không tìm được người, ông ta lại trở nên lo lắng."Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đợi anh ta xuất hiện lại rồi bắt anh ta sao? Anh ta còn có xuất hiện không?" Điền Tín sốt ruột hỏi."Về mặt lý thuyết thì nên làm như vậy." Hoa Chiêu nói: "Nhưng hiện tại tôi có thể giúp mấy người thu hồi một ít tổn thất.""Giám đốc nhà máy kia nói rằng ăn tiền hoàn lại của kẻ lừa đảo, mấy người cầm hàng kia, cũng coi như là cầm tang vật, bây giờ bắt ông ta nôn ra." Hoa Chiêu nói.Giám đốc nhà nhà máy nói rằng, vì để cho ông ta phối hợp mà kẻ lừa đảo đã cho ông ta mười vạn phí lợi ích.Và những người đang cầm đồ ăn cắp chỉ mới bán một phần trong số đó.Bây giờ những thứ này đang ở trong tay của Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nói với Diệp Đan: "Tôi đã thu về được bốn mươi vạn tiền mặt, tôi sẽ giữ lại, số hàng còn lại tôi sẽ trả lại cho cô, mấy người tự mình xử lý đi."Theo tính toán của bọn họ, hẳn là có thể lấy lại vốn.Cho dù có ít, cũng không ít hơn nhiều.Đương nhiên Hoa Chiêu không tham chút tiền này, nhưng nếu cô không tàn nhẫn một chút, cô sợ Diệp Đan và Điền Tín nếm được vị ngọt, sau này gặp khó khăn sẽ lại tìm đến cô.Điền Tín chớp chớp mắt, sao lại còn muốn lấy tiền chứ? Còn lấy nhiều như vậy, tận bốn mươi vạn?



Bạn cần đăng nhập để bình luận