Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 284 - Đều Mua.



Chương 284 - Đều Mua.



Chương 284: Đều Mua.Nói ra giá tiền Diệp Thư có chút mất hứng: "Chủ phòng muốn 2 vạn, có chút đắt."Miêu Lan Chi lập tức gật đầu: "2 vạn? Đó là quá mắc!"Khi thu nhập bình quân đầu người hàng năm chỉ hơn 500 đồng, một căn nhà có giá 2 vạn, trong mắt mọi người bây giờ tương đương với tiền lương 40 năm không ăn không uống, là một mức giá cao ngất trời."Con cảm thấy coi như cũng được." Hoa Chiêu nói ra: "Viện này lớn nhỏ có 10 gian phòng, nếu như chia nhỏ ra mà bán..., một gian cũng 2000, không phải là rất rẻ?"Mà bây giờ nội thành, rất nhiều người mà chỉ có mấy ngụm nhà ở, nên một gia đình cũng chỉ ở bên trong một gian phòng trong một viện.2000 đồng mua một gian phòng, cũng không đắt rồi.Sở dĩ chưa bán được căn nhà là do chủ nhà kiên quyết không đồng ý việc chia nhỏ, bán đi.Miêu Lan Chi nở nụ cười: "Con ngược lại là biết tính toán.""Mua!" Hoa Chiêu giải quyết dứt khoát.Trương Quế Lan nóng nảy, kéo tay Hoa Chiêu, rồi lại không biết nói cái gì. Không mua? Bà cùng bọn nhỏ phải ở lại nhà Hoa Chiêu, không thích hợp. Mua, 2 vạn... Bà có làm việc cả đời cũng trả không nổi số tiền này.Đột nhiên, Trương Quế Lan trở nên thông minh hơn, nói: "Con mua, cái nhà này ghi tên con, mẹ sẽ thuê." Như vậy bà có thể an tâm rồi.Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư lập tức liếc mắt nhìn Trương Quế Lan. Con gái phát đạt, cha mẹ muốn cùng hưởng phúc, đó là chuyện rất bình thường, Trương Quế Lan thế nhưng lại cự tuyệt.Bất quá hai người nhìn thấy 4 đứa bé bên cạnh, điều này cũng có thể là liên quan đến trải nghiệm đặc thù của Trương Quế Lan.Hoa Chiêu cũng hiểu đươc tâm lý của bà, nếu như làm vậy có thể là cho lòng bà nhẹ nhõm, vậy cũng không sao cả."Được." Cô thống khoái nói."Ai ai!" Diệp Thư nóng nảy: "Còn có một tòa nhà nữa đấy, có muốn xem hết hay không, rồi lại quyết định?""Hai cái này không liên quan đến nhau, nếu thấy được thì cả hai cái đều mua, dù sao em cũng không có chỗ để tiêu tiền." Hoa Chiêu cười nói.Diệp Thư trong lòng đột nhiên nhảy ra một câu danh ngôn của đời sau, kẻ có tiền thực tùy hứng!Nhưng Hoa Chiêu nói cũng đúng, 60 vạn, không, cộng thêm trong nhà có 10 vạn kia nữa, là 70 vạn rồi, nhiều tiền như vậy, cô cũng không nghĩ ra được muốn xài như thế nào. Chỉ để ăn rồi lại uống thì quá lãng phí rồi, không bằng mua nhà, tương lai còn có thể để lại cho con cháu.Cô biết rõ Hoa Chiêu định thoải mái sinh, vậy tương lai cũng không biết được có bao nhiêu cháu trai cháu gái, nhà ít thì thật đúng là không đủ phân."Được a, tý nữa chị sẽ gọi chủ nhà đến, tranh thủ hôm nay sẽ làm hết thủ tục." Diệp Thư nói ra: "Vừa vặn cái nhà bên cạnh rất gấp đấy."Căn nhà này là của cha vợ đồng nghiệp Diệp Danh sau khi sửa lại án xử sai được trả trở về đấy, nghe nói Diệp Danh đang nghe ngóng mua nhà, hắn liền đưa chìa khóa cho Diệp Danh, để cho bọn họ có thể qua xem, nhìn nhiều một chút, tốt nhất là tranh thủ thời gian mua luôn, trong nhà cũng vội đến bốc khói rồi.Cái nhà này cũng ở trong ngõ này, bất quá lại ở cuối nhõ, cách nhà vệ sinh công cộng có chút gần, chính là chỉ cách một cái sân.Hoa Chiêu lập tức nhíu mày.Đừng nói hiện tại ngõ nhỏ, chính là vài thập niên sau những ngõ nhỏ này vẫn như vậy, mỗi nhà đều không nhất định sẽ có nhà vệ sinh, mỗi đầu ngõ sẽ có một cái nhà vệ sinh công cộng.Xuân hạ thu đông lúc nào cũng xếp một hàng dài.Hơn nữa hiện tại nhà vệ sinh cũng không giống đời sau có thể tùy tiện xả nước đấy, bây giờ là nhà vệ sinh khô.Vào mùa đông đi tới địa điểm này, một luồng gió thổi qua, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi, huống chi là mùa hè, khi đi vào còn có thể bị trúng độc.Nhưng căn nhà này vẫn phải xem đấy! Dù sao là để đầu tư, lại không phải chính mình ở.Cái nhà này không giống với căn nhà lúc trước, tuy nhiên cũng là một viện, nhưng nhà giữa lớn, có 5 gian, sương phòng cũng lớn, ngược lại tòa cũng là 2 gian phòng ốc hoàn chỉnh, sân cũng lớn, hơn 100 mét vuông.Trong sân còn có giếng nước, bên cạnh giếng nước có một cái bệ rửa lớn, bên trong lắp 6 cái vòi nước đối diện nhau.Dưới mái hiên của mỗi phòng đều có thể nhìn thấy một bếp lò đơn sơ, vách tường còn bị hun khói dầu.Điều đó có thể thấy được, ở đây đã từng bị coi như là một viện lớn hỗn tạp.Khả năng cũng chỉ vừa mới được trả lại, trong sân trong phòng còn có các loại rác rưởi bị ném lại, Hoa Chiêu còn thấy một lõi quả táo còn chưa phân huỷ hết.“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” Hoa Chiêu hỏi."Nhà này, chủ nhà muốn 1 vạn 5." Diệp Thư nói ra: "Chủ phòng cảm thấy nhà bảo quản không tốt, hơn nữa, có chút phiền phức.""Phiền toái gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi."Hóa ra những người sống ở đây không muốn chuyển đi. Chính vì tổ dân phố nhiều lần điều đình nên họ buộc phải dọn đi. Nhiều người đã đến nơi ở mới và ổn định cuộc sống. Tuy nhiên, người ta nói. Có một số hộ dân gây náo loạn, không hài lòng với việc bố trí nhà mới, muốn chuyển trở về, chủ nhà sợ không bán được nhà sẽ thành của người khác rồi”."Quyền sở hữu rõ ràng không? Thủ tục hoàn tất chưa? Có thể trực tiếp chuyển quyền sở hữu không?" Hoa Chiêu hỏi."Những điều này đều không có vấn đề gì cả, bằng không thì những người kia căn bản sẽ không chịu đi." Diệp Thư nói ra.Kỳ thật những chuyện như vậy, những loại tạp viện lớn lại để trống như thế này xảy ra rất nhiều.Tạp viện là một sản phẩm của thời đại này, căn nhà bỏ trống, người khác tự nhiên sẽ được phân vào ở, nhưng trước khi trở thành tạp viện, căn nhà chỉ có một chủ sở hữu duy nhất, bây giờ khi chủ sở hữu trở lại, hai bên đã bắt đầu cãi cọ.Nếu không rõ ràng quyền tài sản, loại nhà này sẽ trực tiếp bị cô loại bỏ.“Tốt rồi, em mua đi!” Hoa Chiêu nói mà không cần nhìn trong nhà.Tiền của cô có lai lịch rõ ràng, không sợ người ta điều tra, hơn nữa sau hai ba năm nữa, cải cách cởi mở rồi, tất cả mọi người đều thi nhau làm giàu, loại chuyện này cũng không có người tra xét, ngươi có 100 phòng nhỏ người khác cũng không thể xen vào."Em sẽ gọi điện thoại cho Hạ Kiến Ninh, để cho hắn đưa tiền đến." Hoa Chiêu nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận