Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 89 - Bất động Sản



Chương 89 - Bất động Sản



Chương 89: Bất Động Sản.“Viện trưởng Lưu, tới đây một chút!” Diệp Phương đột nhiên hét lên với đám người.Khi đám đông đã yên lặng, họ lập tức quay đầu lại, nhường chỗ cho viện trưởng Lưu.Lưu Học Lễ cắn răng bước tới.Ông nghe thấy giọng nói của vợ Triệu Chí Cường và tiếng khóc của đứa trẻ từ rất xa, và biết đây là một mớ hỗn độn khác của nhà họ Triệu, và Ông thực sự không muốn quản.Nhưng bây giờ em họ đẫ gọi người, ông không dám không qua.“Cháu về nhà trước.” Diệp Phương đối Hoa Chiêu nói.“Dạ.” Trưởng khoa bị cô cô “gọi tới”, vậy còn lo gì nữa? Cô lấy đồ sứ từ tay Diệp Phương và cầm đi.Về đến nhà, cô bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.Tay nghề của Diệp Phương quá bình thường, và bản thân Diệp Phương đã nói rằng sau khi ăn những thứ mà Hoa Chiêu làm, sau đó ăn những thứ bà ấy tự tay làm sẽ rất khó nuốt.Một hương thơm quyến rũ đã sớm thoang thoảng từ trong bếp.Dưới lầu giáo huấn cũng đều duy trì không nổi nữa."Được rồi! Đừng có ở đây làm mất mặt nữa!" Lưu Học Lễ giáo huấn người phụ nữ họ Triệu: "Cô biết con ruột của mình! Bọn hắn làm vậy đều do cô đã dạy sao? Cô là một người mẹ như thế này sao? Cô nói xem mấy đứa nhỏ nhà cô có mấy lần được ăn cơm cô nấu?" Bữa tối đêm giao thừa cũng đều là ăn ở nhà người khác!"Hôm nay cô không cho bọn chúng ăn cơm, già rồi, bọn chúng cũng không cho cô ăn! Chỉ cần chờ bọn chúng đuổi cô đi ra ngoài ăn cơm trăm họ!""Hắn dám ..." Người phụ nữ cúi đầu ngoan cố, mạnh miệng nói."Tại sao bọn chúng không dám? Đây không phải là cô dạy sao? Tiết kiệm lương thực cho gia đình của chính mình là vinh quang!"Người phụ nữ ngừng nói.“Đều tản ra, về nhà nấu cơm đi.” Lưu Học Lễ nói với đám đông.Đám đông giải tán.Người phụ nữ họ Triệu cũng trở vào nhà.Tuy nhiên, các con của bà ta không quay lại nhà mà biến mất, không biết lại đi ăn cơm tối nhà ai. Điều này đã trở thành thói quen của chúng và không thể thay đổi.Nhưng trước khi đi, bọn chúng đều nhìn lên cửa sổ lầu hai, nuốt nước miếng rồi rời đi.Lưu Học Lễ đi theo sau lưng Diệp Phương lên lầu"Tiểu Hoa nhi, nấu thêm hai món nữa. Hôm nay chú Lưu của cháu sẽ ăn cơm ở nhà chúng ta." Diệp Phương nói.“Dạ, được rồi!” Hoa Chiêu thò đầu ra khỏi phòng bếp, tươi cười chào hỏi Lưu Học Lễ."Đây là Tiểu Hoa, vợ của Diệp Thâm?" Lưu Học Lễ nhìn Hoa Chiêu: "Đứa nhỏ thật xinh đẹp! Ta nói, Diệp Thâm sao lại đột nhiên kết hôn!"Hoa chiêu xem ông nói chuyện có chút tùy ý, nhìn thoáng qua Diệp Phương.Diệp Phương cười nói: "Đây là anh họ của cô, chú của cháu."Hoa Chiêu sửng sốt, chính thức bước ra chào hỏi: "Chào chú."“Này, tốt!” Lưu Học Lễ lập tức sờ sờ túi áo: “Chú, đây là vừa mới đi họp về, nếu không đã sớm thăm cháu rồi… Này hai người chờ một chút, tôi về nhà một chuyến.”.Diệp Phương cười không ngăn lại.Lưu Học Lễ về nhà để tìm lễ gặp mặt.Nhưng lật tới lật lui, không có quà gặp mặt nào phù hợp cho cô gái nhỏ, trong nhà lại có một đống thuốc lá và rượu, không thích hợp ah!Cuối cùng, ông thực sự không tìm được món nào, mang theo hai bình Mao Đài tới. Cô không uống, người khác có thể uống.Sau lễ gặp mặt, lát nữa ông đã bí mật đưa cho Diệp Phương một số tiền và nhờ bà mua giúp một số món đồ mà cô bé thích.“Anh thật là giỏi, rượu ở trên cho phải không?” Diệp Phương thấy ông vậy mà mang theo hai bình rượu tới, không chút khách khí mà ghét bỏ.“Có chút nặng, có chút nặng rồi.” Lưu Học Lễ đánh đầu gối nói: “Uống rượu, bóp lên xương cốt.”.Hắn từ nhỏ chưa bao giờ dám khiêu khích người em họ vốn tính khí không tốt này."Hai bình rượu này lấy từ nơi chuyên cung cấp rượu, nội cần, uống vào không tệ, về nhà tìm một chút dược liệu ngâm rượu, cho ông nội của cháu uống, vừa vặn." Lưu Học Lễ nói.Nghe được tin Diệp Thâm kết hôn hơi muộn, nhưng lập tức dò hỏi lai lịch của đối phương thì biết ông nội của cô chính là Hoa Cường.“Người già, uống rượu gì!” Diệp Phương trừng mắt nhìn Lưu Học Lễ, bà biết Hoa Cương bệnh nặng, còn đang bị bệnh dạ dày, làm sao có thể uống được?Tuy nhiên, Lưu Học Lễ có suy nghĩ khác: "Người già, sao lại không uống được! Ông nội của cháu thích uống rượu không? Không thích uống thì đừng uống, nếu thích cứ uống hai hớp. Cái kia chú còn rất nhiều. Khi nào cháu về thì mang theo.!""Cảm ơn chú! Ông ngoại rất thích uống rượu, còn lo không tìm được loại rượu ngon để ngâm sâm cho ông ấy." Hoa Chiêu thật sự rất vui mừng khi nhận được 2 bình Mao Đài. Đặc biệt cung cấp đấy, nó thực sự không có sẵn bên ngoài."Cháu có nhân sâm? Hoang dại hay sao?" Lưu Học Lễ lập tức hỏi.Hoa Chiêu một bên xào rau một bên thản nhiên nói: "Đúng vậy, nhà của cháu trên núi, có rất nhiều nhân sâm, căn bản có thể đào trong núi."Cô đang khoác lác .... để chuẩn bị cho khả năng sẽ bán thêm vài cây nhân sâm trong tương lai.“Nhiều như vậy!” Lưu Học Lễ kích động, chạy tới cửa phòng bếp hỏi cô: “Hiện tại cháu có bao nhiêu cây? Bao nhiêu tuổi rồi?”“Ông nội cháu thường xuyên vào núi. Nhiều năm như vậy tích luỹ được khoảng 20 cây.” Hoa Chiêu nói: “Đã nhiều năm, nhiều nhất là hơn mười hai mươi năm, thế nhưng còn đào được một cây một trăm năm.""Cái gì? Cháu có nhân sâm trăm năm?" Lưu Học Lễ đều xông vào phòng bếp rồi, nếu không phải Hoa Chiêu là tiểu cô nương, ông đã lôi kéo cô hỏi.Diệp Phương cũng bước tới, kinh ngạc nhìn Hoa Chiêu.Có nhiều thứ không tại giá cả thế nào, mà ở khó có được, có thể gặp nhưng không thể cầu."Đúng vậy, có một cây sâm rừng lâu năm tuổi. Ông nội nhờ cháu khi đến xem có bán được không. Sau đó, ông ấy muốn mua một căn nhà ở thủ đô. Ông ấy muốn trở về rồi." Hoa Chiêu nói.Tất nhiên đó đều là cái cớ, cô chính là muốn tự mình mua nhà.Trọng sinh một lần, không ở thủ đô mua được nhà, đây không phải là sống vô dụng rồi sao?Hơn nữa cô còn dự định sau này đến thủ đô học đại học nên nhất định phải có nhà riêng của mìn.Việc theo quân, suy nghĩ của cô cũng giống như của Diệp Phương, có thể theo quân, nhưng không thể ngày nào cũng theo.Cô không thể từ bỏ mình vì một người đàn ông. Cả đời đều vây trong một căn phòng, chờ đợi sự thương hại của anh ta.Như vậy cũng uổng phí cô trọng sinh một lần."Mua nhà cái gì? Diệp Thâm có nhà ở đây." Diệp Phương nói: "Sau khi nhập ngũ, quân đội nhất định sẽ phân nhà, chính là ở thủ đô, nó cũng có một cái tiểu viện, năm đó bà nội đã sang tên cho nó đấy.”Mẹ của cô, bà nội của Diệp Thâm, từng là một tiểu thư quyền quý, khi kết hôn đã được tặng một bất động sản làm của hồi môn, sau nhiều lần xoay vần, tài sản kia đã trở lại với bà ấy trước khi chết.Bà không cho ai, chỉ cho cháu trai yêu thích của mình là Diệp Thâm."Thật sao? Căn nhà đó ở đâu?" Hoa Chiêu kinh ngạc: "Căn nhà bên cạnh có bán không? Ông cháu nói không muốn sống cùng cháu, nhưng nếu có thể ở bên cạnh thì tốt nhất."Thật ra, Diệp Phương sau khi nói xong đã hối hận rồi, căn nhà thuộc về Diệp Thâm, sau này là của cặp vợ chồng trẻ, nếu Hoa Cường ở chung, bọn họ cũng không phiền, nhưng cô ngại người chị dâu nhiều chuyện kia, lòng dạ hẹp hòi khác cháu dâu, nên sẽ xảy ra nhiều chuyện.Vẫn là Hoa Chiêu tốt, tâm tư đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến chiếm tiện nghi.Chị dâu và cháu dâu của cô đã suy nghĩ về căn nhà từ rất lâu, và nói rằng Diệp Thâm không thể sống ở đó, không bằng cho bọn họ ở.Họ không chuyển đến vì bà đã ngăn họ lại.“Ngày mai cô dẫn cháu đi xem.” Diệp Phương nói, bây giờ không sao cả, nhà này đã có nữ chủ nhân rồi, ai cũng đừng chen chân vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận