Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 259 - 15 Năm



Chương 259 - 15 Năm



Chương 259: 15 Năm.Một nhà Hoa Sơn xám xịt mà bước đi.Nếu ngươi không đi, quần chúng đang bị kích động liền muốn đi lên chà đạp bọn hắn rồi.Triệu Lương Tài cũng đem Hoa Chân Ngưu mang đi.Ông nhìn đồng hồ, không đợi đến hừng đông, trực tiếp đóng xe mang theo Hoa Chân Ngưu đi vào trong huyện.Đồn công an trên thị trấn…Trên thị trấn không có đồn công an, bọn hắn ở đây nghèo quá quá nhỏ rồi, vẫn là trực tiếp đi vào trong huyện, đến chỗ Vương Mãnh sẽ dễ nói chuyện hơn.Triệu Lương Tài không nhờ người đi tìm Vương Mãnh, mà là trực tiếp mang người tìm Vương Mãnh. Người do Vương Mãnh và ông cùng đưa đi, khẳng định so với chính ông ta đưa đi còn có tác dụng hơn.Vương Mãnh nghe ông nói tiền căn hậu quả, con mắt trở nên sắc bén, đi lên một cước đem Hoa Chân Ngưu từ trên xe đạp xuống trên mặt đất. Con bà nó! Lão lãnh đạo cùng cháu gái của ông ta thiếu chút nữa mất mạng!Nếu không nhờ sự tỉnh táo, giờ ông ta đã giết hắn chỉ bằng một phát súng!"Người trước tạm giam ở chỗ tôi." Vương Mãnh nói với Triệu Lương Tài: "Anh bây giờ quay trở lại thôn, nói Hoa Chiêu ghi một 'Đơn kiện " lại đem mấy người trong thôn các anh đều gọi đến, bên trên sẽ thay các anh làm chủ! Loại ác bá này, thôn các anh cũng không thể chứa chấp nữa!"Cháu gái của ông gian xảo như vậy, khẳng định biết viết như thế nào. Không biết viết cũng không sao, ông sẽ giúp cô viết một phần cũng được.Gọi tất cả người trong thôn ra, là muốn đem chuyện nháo lên!Không chết người? Không có sao, tinh thần của quần chúng đang xúc động, liền phải quản.Triệu Lương Tài vừa bội phục lại thấp thỏm không yên mà quay trở lại trong thôn rồi tìm Hoa Chiêu, Hoa Chiêu nghe xong, lần nữa khẳng định trên đời này khắp nơi đều là người thông minh, hơn nữa người ở thời đại này, biết cách giải quyết công việc hiện tại một cách tốt nhất.Dựa theo những gì Vương Mãnh làm, Hoa Chân Ngưu khẳng định không tốt được.Hoa Chiêu không ra mặt, cô trở về phòng viết "Đơn kiện". Cái này cô quá giỏi rồi, chuyên nghiệp đấy!Hơn nữa cô còn kết hợp với đặc điểm của thời đại, thể hiện nỗi sợ hãi và bất lực của mình một cách hùng hồn , thuận tiện thông báo một chút, ông nội cô là lão cách mạng, cô là quân tẩu, gặp loại chuyện này, mong tổ chức làm chủ cho bọn cô.Vương Mãnh bật cười khi nhận được tờ đơn, không ngờ đứa cháu gái lớn của mình lại lợi hại như vậy, chỉ cần đọc lá đơn này dù không có cả thôn cùng đến thì chuyện cũng có thể hoàn thành.Hơn nữa cùng với "Tinh thần quần chúng đang kích động", Hoa Chân Ngưu… Ha ha!Nhóm người trong thôn cũng không sợ phiền phức, ngày hôm qua "kích động đoàn kết" vẫn còn, Triệu Lương Tài vừa gọi, quả thực được rất nhiều người ủng hộ.Vì sợ bị chậm trễ, tất cả những người có mặt hôm qua đã đến huyện bằng tàu hỏa!Hoa Chiêu mang người trong thôn phát tài, 2 mao tiền vé xe lửa bọn hắn hoàn toàn trả được.......Chuyện của Hoa Chân Ngưu rất nhanh liền kết thúc, chỉ dùng 3 ngày, bên trên cho người tới trong thôn nhìn hiện trường, lại hỏi thăm một số thôn dân, liền định tội hắn rồi.Phán quyết 15 năm.Hoa Chiêu cũng cảm thấy có chút nặng, dù sao giết người phóng hỏa đều là không thành.Ồ, hắn giết mấy con ngỗng lớn bằng thuốc, đây là thực sự là tội ác, chỉ dựa vào mấy con ngỗng này thôi, cũng đủ để kết án hắn mấy năm rồi. Bởi vì ngỗng không giống như gà và vịt, ngỗng được coi là vật nuôi, và chúng cũng giống như lợn và cừu.Thiệt hại kinh tế của Hoa Chiêu là "nghiêm trọng"!Người nhà Hoa Sơn cũng yên lặng xuống, thậm chí không ai dám đi ra ngoài vì Hoa Chân Ngưu bôn tẩu. Bọn họ đều biết Hoa Chân Ngưu là bị bên trên treo rồi đấy, muốn làm vì dụ tiêu biểu rồi, ai cũng không cứu được.Lúc này, bọn hắn cũng không dám tìm Hoa Chiêu gây phiền toái. Vạn nhất lại thất bại, cũng không phải là 15 năm là xong, đây ngược lại là gây án, chết cũng không hối cải, không chừng sẽ bị xử bắn!Trực giác của Hoa Sơn đối với nguy hiểm rất là chuẩn.Người trong thôn rất hài lòng với kết quả này, ít nhất trong 15 năm nữa, họ sẽ không phải đối mặt với Hoa Chân Ngưu nữa! Tiếp xúc nhiều hơn sẽ biết, trong mấy người con trai của Hoa Sơn, lão đại cùng lão tứ là xấu nhất!Hiện tại lão đại cùng lão tứ đều bị phế đi, thật tốt!Càng vui vẻ hơn là, một ngày trước khi tuyết rơi, mọi người đều đã thu hoạch xong hạt hướng dương!Sân vừa thì thu hoạch được ba bốn trăm cân, sân nhỏ nhất cũng được 200 cân, đây chính là làm chơi ăn thật, chẳng những có thể ăn, còn có thể bán tiền!Người trong thành cũng không có đấy, cái gì bọn hắn cũng thiếu! Chính là không thiếu tiền! Đặc biệt là sắp đến lễ mừng năm mới, nhà ai lại không mua hai cân hạt dưa? Bằng không thì lại để cho hàng xóm chê cười chết rồi!Bất quá có chút sầu chính là hạt hướng dương này thật là thơm ah, cũng không nỡ bán đi. Vừa nói đến bán đi, mấy đứa nhỏ trong nhà liền NGAO NGAO khóc, dỗ thế nào cũng không được, chỉ có thể cho bọn hắn chút rồi, giữ lại nhiều hơn thì không được!Đều là tiền ah, thật đau lòng!Thím Mã lại tìm Hoa Chiêu: "Cháu nói xem hạt này bán thế nào? Bán bao nhiêu tiền thì phù hợp?""Cháu đề nghị mọi người rang chín rồi bán, chín rồi so với còn sống đáng tiền hơn." Hoa Chiêu nói.Thím Mã liên tục gật đầu: "Cái này nói phải, mọi nhà sẽ rang hạt lên, chính là có lửa còn chưa đều, bất quá rang nhiều mấy nồi liền thuần thục.""Thím định bán bao nhiêu tiền?" Hoa Chiêu hỏi.Thím Mã lo lắng: "Trước đây thôn mình không ai bán hạt dưa, trước nhà, sau nhà trồng mấy cây, cũng chỉ đủ cho mấy đứa nhỏ thôi. Làm sao còn dư mà bán? Nhưng thím đã hỏi rồi, ở cung tiêu xã bán 2 mao một cân, chúng ta hãy bán nó với giá 3 Mao! "Thậm chí có người đến tận cung tiêu xã mua một ít và nếm thử, nói rằng không thể so với hạt dưa ở thôn mình! Một trên trời một dưới đất, họ không thể bán với giá thấp hơn 2 xu rưỡi, nếu không sẽ lỗ.“3 mao cũng lỗ lớn, bán 5 mao đi.” Hoa Chiêu nói. Thực ra, cô muốn bán với giá 3 đồng, nhưng cô biết điều đó là không thể.Ở thành phố hơn như thủ đô hay Thượng Hải, có lẽ không sao, dù sao hạt dưa này cũng đáng giá. Nhưng ở huyện nhỏ này bọn họ không làm được việc đó, nếu đòi 3 đồng sẽ bị đánh.Thím Mã đột nhiên có chút xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói."Thím Mã, cháu đã nói rằng xem thím giống như người thân của cháu. Đó là lời nói thật. Thím cũng biết mấy thím của cháu đều là dạng người gì, nhưng ý của cháu thím chắc chắn hiểu. Với quan hệ của chúng ta, có chuyện gì mà thím không thể nói thẳng?", Hoa Chiêu nói.Thím Mã cười: “Vậy thím cứ nói thẳng. Thím không muốn tự mình bán hạt hướng dương, dù là đã kết thúc thu hoạch mùa thu. Nhưng việc ngoài đồng chưa hết, không đi làm một ngày thì bớt đi một ngày công điểm, giờ nhà nào cũng có hạt hướng dương, nhà nào cũng muốn bán. Mọi người đều xin nghỉ, đội trưởng sẽ không đồng ý! "Lúc này không có phân phối sản xuất đến hộ gia đình, mọi người không thể nhàn rỗi, trong đội sản xuất luôn có việc làm cho mọi người bận rộn. Thu hoạch xong phải chuẩn bị làm đất, đào phân, bón phân, các hồ chứa xa phải được bơm nước lên để đào, mặt đất sẽ không đóng băng ba tấc, sắp đón Tết Nguyên Đán rồi. sẽ không có ngày nghỉ.Tất nhiên thím Mã không phải là quá bận rộn để bán hạt dưa. Nhưng gia đình bà có tận 400 cân hạt!Phải bán đến khi nào?Toàn bộ thôn cũng có 1 vạn cân hạt, đều đến một nới bán, phải bán tới khi nào?Đồ nhiều liền không đáng giá. Không chừng đến lúc đó 2 mao 5 đều không đáng, liền chỉ còn giá 1 mao!"Thím thật thông minh." Hoa Chiêu khen."Cho nên cháu xem, cháu có thể lại cùng cung tiêu xã nói một chút, hỏi bọn hắn có thu hạt hướng dương không?" Thím Mã hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận