Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 298 - Chinh Phục Diệp Thư.



Chương 298 - Chinh Phục Diệp Thư.



Chương 298: Chinh Phục Diệp Thư.Hoa Chiêu thấy bọn họ về sớm như vậy, đã biết rõ bọn họ hôm nay buôn bán không tồi."Có người tìm phiền toái không? Những người bán hàng rong khác phản ứng như thế nào?" Hoa Chiêu vẫn là quan tâm đến chuyện này nhất."Không có, đều rất tốt." Trương Quế Lan có chút lo lắng nói: "Chỉ có một người bán hàng rong đến mua một chén hướng dương, sau đó mấy người bọn hắn đều tụ ở một bên nói nhỏ, cũng không biết nói cái gì đó. Về sau lại có mấy người bán hàng rong đến chỗ mẹ mua rất nhiều hạt hướng dương.""Không có việc gì, bọn hắn sẽ không làm gì đâu, chúng ta cũng không có đoạt bao nhiêu thị trường của bọn hắn." Hoa Chiêu nói ra: "Bọn hắn lại đến, mẹ hãy nói cho bọn hắn biết, nhà mình trồng được hạt hướng dương, bán xong sẽ không có nữa, chúc bọn hắn buôn may bán tốt, gặp nhiều may mắn."Những người bán hàng rong đó không thể là những người nông dân từ quê lên thành phố kiếm thêm tiền, họ chỉ có thể là những người thất nghiệp ở thành phố chuyên làm nghề này.Năm 1976, mặc dù không phải tất cả thanh niên có học đều trở về thành phố, nhưng tất cả những người được có biện pháp đều quay trở lại, tuy nhiên lại không có nhiều công việc thu xếp cho họ được, họ chỉ có thể ở nhà.Một khi chính sách được nới lỏng, sẽ có nhiều người buôn bán nhỏ và hàng rong trên các con phố và ngõ hẻm.Họ làm việc quanh năm, nhà cô lại chỉ bán được một hai tháng, ít xảy ra xung đột.Có Hoa Chiêu chỉ điểm, Trương Quế Lan yên tâm hơn, mang theo bọn nhỏ vui vẻ kiếm tiền.Hôm nay bà cõng 20 cân hạt hướng dương, 3 đứa bé một người 5 cân, chính là 15 cân, nhưng là chỉ dùng có một ít để cho người ta ăn thử, đến cùng cũng có người không mua, hoặc mua trước khi được nếm thử.Cuối cùng tổng cộng 165 đồng, hơn nữa ban ngày 75, một ngày hôm nay buôn bán lời 240 đồng tiền.Diệp Thư trông thấy mà thèm: "Có thể lời nhiều như vậy ah?" Cô chưa từng biết đấy.Cái này cùng với việc Hoa Chiêu đào nhân sâm kiếm nhiều tiền không giống nhau, cái kia chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, người dân cả nước cũng không có mấy người như Hoa Chiêu dựa vào nhân sâm phát tài đấy.Nhưng bán hạt hướng dương lại không giống với, ai cũng có thể bán, đến đứa nhỏ cũng có thể bán.Mặc dù nói hạt hướng dương của Hoa Chiêu tốt, bán được đắt tiền, nhưng chỉ nhìn những người khác bán 2 mao rưỡi, nghe nói buôn bán cũng không tệ, bán được so Trương Quế Lan còn nhiều hơn, tiền lời chia đôi ra, người ta một ngày cũng kiếm được hơn 100 đồng, một tháng chính là hơn 3000!Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán hàng rong có thể kiếm nhiều tiền như thế này.Diệp Thư vẫn còn sợ hãi thán phục chưa hồi trở lại, Trương Quế Lan đã đem tiền đặt ở chỗ Hoa Chiêu rồi dẫn bọn nhỏ về nhà đi ngủ đây.Nhà bà ở cái phố nhỏ kia, chỉ có mấy nhà riêng xung quanh đấy, còn lại đều là mấy viện lớn hỗn loạn, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, đầu gấu cũng nhiều, bà không yên tâm. Vẫn là đặt ở nhà Hoa Chiêu bà mới thấy yên tâm.Căn nhà tứ hợp viện như vậy, những gia đình có thể ở cũng không phải tầm thường? Mấy tên trộm bình thường có thể đắc tội không nổi.Hoa Chiêu đem số tiền này đều đặt ở một chiếc hộp gỗ đặc biệt rồi cất trong rương, nói: "Đúng vậy a, hiện tại kiếm tiền thật sự là quá dễ rồi."Đây là thời kỳ hoàng kim, và những cơ hội kinh doanh đã bắt đầu hình thành vào thời điểm này.Chờ đến vài thập niên về sau, hàng quán lưu động buôn bán rồi, nếu bán chút hạt hướng dương này, một tháng muốn kiếm được số tiền bằng tiền lương bảy tám năm của người khác, đó là nằm mơ.Nhưng hiện tại, chỉ cần dám làm, khắp nơi đều có tiền, tùy tiện nhặt. Nhưng người dám làm quá ít, người thì sợ bị bắt, người lại sợ mất mặt.Một số người cũng biết rằng họ có thể kiếm tiền, nhưng sẽ không từ bỏ công việc ôn định lo cơm áo gạo tiền để mở một quầy hàng, họ không dám mạo hiểm.Có lẽ do tư tưởng thương nhân là thấp hèn đã được lưu truyền hàng nghìn năm, hoặc có lẽ chính sách trấn áp kinh tế tư nhân trước đây quá khắc nghiệt, ai cũng nghĩ rằng tiểu thương và kinh doanh cá thể là một nghề rất đáng xấu hổ. Chỉ những người tuyệt vọng mới làm điều đó.......Kế tiếp vài ngày, có Diệp Thư làm bạn với Hoa Chiêu cả ngày, Trương Quế Lan cũng yên tâm, mỗi ngày đều đến nhà ga, rạp chiếu phim hai đầu chạy, tiền kiếm được rất nhiều.Bà cũng cảm thấy niềm vui thú nhặt tiền, căn bản dừng lại không được.Thị trường ở nhà ga vẫn là như vậy không nóng không lạnh, bởi vì không có mối khách cũ, mỗi ngày đều là khách hoàn toàn mới đấy.Nhưng ban ngày cũng có thể bán được 30 cân, buổi tối bà cùng bọn nhỏ cộng lại, tổng cộng có thể bán 50 cân, một ngày liền bán được 80 cân.Hoa Chiêu xem xét, cái này không được ah, hạt hướng dương trong nhà tầm hơn mười ngày nữa bán cũng hết rồi! Cô phải bắt đầu bắt tay vào làm cái gì đó mới để bán.Trương Quế Lan đều đã đến thúc dục qua, bà nghĩ đến hạt hướng dương cũng sắp bán xong, bà thật sự vừa buồn cũng hạnh phúc đấy. Mỗi ngày kiếm tiền thật vui vẻ, lập tức sẽ không có gì để buôn bán kiếm lời nữa, thật là khổ sở.Hoa Chiêu lôi kéo Diệp Thư đi dạo phố, cô ấy rất tò mò Hoa Chiêu nói phương pháp kiếm tiền mới là cái gì. Hoa Chiêu nói, đó là một cách cũng không kém hơn việc buôn bán hạt hướng dương.Cô cũng biết lợi ích của hạt hướng dương, chính là của gia đình cô trồng, không cần vốn liếng.Hai người tới cửa hàng Hoa kiều."Em muốn mua cái gì?" Diệp Thư hiếu kỳ nói. Buôn bán kiếm tiền cùng cửa hàng Hoa kiều có quan hệ gì? Có phải Trương Quế Lan có thể làm không?Không phải cô xem thường Trương Quế Lan, chỉ là cô thấy rõ ràng, với trình độ cùng lá gan của Trương Quế Lan hiện tại, chỉ có thể ở cửa ra vào nhà ga cùng rạp chiếu phim bán đồ ăn vặt. Nếu để cho bà bán TV, chính bà ấy còn chưa xem được vài lần TV đây này.Nhà Hoa Chiêu ngược lại là có một cái TV màu, nhưng cô đã đứa tới hậu viện cho ông nội xem, cô không thích xem TV hiện tại.Hoa Chiêu trực tiếp đi tới khu bánh kem.Các cửa hàng của người Hoa ở nước ngoài đều phải đối mặt với Hoa kiều và thậm chí cả khách nước ngoài, người bình thường khi muốn vào cửa cũng phải nhìn vào cấp bậc của họ, họ dùng đô la Mỹ hoặc phiếu vé ngoại tệ của Hoa kiều để mua đồ, và không chấp nhận tiền trong nước.Khu vực Hoa kiều này có rất nhiều bánh mì và bánh ngọt, tất cả đều đắt tiền. Một chiếc bánh mì nhỏ có giá 1 đồng, và chúng được làm theo hương vị nước ngoài chính thống."Chuyện này khó mà làm được, đắt đỏ, hạn sử dụng lại ngắn, không bán được thì sẽ nằm thất bại trong tay rồi" Diệp Thư nói.“Em không mua bánh mì, em mua nguyên liệu.” Hoa Chiêu tìm khu vực bán nguyên liệu trong góc, nơi bán nước sốt salad, sốt cà chua và các loại nguyên liệu làm bánh.Cô đã nhìn thấy mục tiêu của mình, bơ.Một hộp bơ 2 cân, cộng với phiếu mua hàng có giá 10 đồng, không đắt. Tất nhiên chỉ là đối với cô hoặc Hoa kiều."Em muốn về nhà tự làm bánh ngọt? Làm như thế nào?" Diệp Thư tò mò hỏi.Nếu như tự mình mà nói..., giá thành có thể giảm đi rất nhiều, cái kia một cái bánh mì nhỏ cần bao nhiêu tiền bột mì? 1 mao hay là 2 mao?Cái này có thể kiếm tiền như hạt hướng dương!"Chúng ta đi mua lò nướng a!" Diệp Thư lôi kéo cô muốn lên lầu.“Chờ đã, bây giờ khoan đã mua lò nướng.” Hoa Chiêu nói: “Chị cũng nói bánh ngọt không dễ bán, dễ hỏng, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Chị nghĩ nhào bánh có dễ dàng sao?, So với làm bánh bao còn tốn sức hơn, một ngày cũng không làm được vài cái, không kiếm được bao nhiêu tiền ”.“Vậy em định làm gì?” Diệp Thư càng thêm tò mò."Về nhà chị sẽ biết." Hoa Chiêu thừa nước đục thả câu.Về đến nhà, cô trực tiếp tiến vào phòng bếp, từ trong tủ lương thực lấy ra một ít túi hạt ngô.Vì cái này túi hạt ngô này, cô mất không ít tâm tư tư, đây là cô thừa dịp Diệp Thư mỗi ngày luyện tập vũ đạo, vụng trộm ở trong sương phòng dùng chậu hoa đào tạo đấy, có chút cùng loại với hạt bỏng ngô.Các hạt nhỏ, mảnh, gọn, cứng và trong suốt nên làm bỏng ngô là ngon nhất.Nếu không, ngô thông thường chỉ có thể được bung ra bằng loại nồi đun bỏng ngô chuyên nghiệp.Vậy thì cô không thể làm bắp rang bơ rồi.Đúng vậy, Hoa Chiêu dự định làm bắp rang bơ. Những hạt giống mà cô gieo trồng, cùng với vị kem của nó, hoàn toàn có thể chinh phục tất cả mọi người.Lúc sửa nhà cô cũng đã chuẩn bị chảo, to lắm, cô không có gì để nướng hay làm gì cả, làm bắp rang bơ là vừa đẹp.Nếu xử lý lại nắp, có chức năng khuấy đều thì sẽ rất hoàn hảo. Chà, cô sẽ sớm giải quyết việc này.Nào, bây giờ hãy một nồi bắp rang bơ và chinh phục Diệp Thư ah!



Bạn cần đăng nhập để bình luận