Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1166 - Đều Là Mẹ Sai Rồi.



Chương 1166 - Đều Là Mẹ Sai Rồi.



Chương 1166: Đều Là Mẹ Sai Rồi.Vân Phi cũng không nói được chính mình làm sao, hắn nhìn mẹ, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nói: "Con chỉ là cảm thấy có chút không vui.... Mẹ, con không muốn đi học nữa.”Hoa Chiêu ngồi ở trước mặt, ngang bằng với ánh mắt thằng bé, trong mắt đều là kinh ngạc.Kiếp trước cô từng nghe đồng nghiệp có con phàn nàn, con mình học hành không tốt, nghịch ngợm gây sự, mỗi ngày la hét không muốn đi học.Cô chưa bao giờ nghĩ rằng con trai nhà cô nhu thuận đáng yêu, học tập luôn luôn là người đứng đầu cũng sẽ có tình trạng chán học."Trường học có người bắt nạt con sao?" Cô hỏi."Không có." Vân Phi nghĩ nghĩ nói ra: "Lúc đầu có mấy người, nhưng sau khi bị con đánh thì không có nữa."Hoa Chiêu cũng để mấy đứa nhóc giấu diếm thân phận nhập học đấy.Mọi người đều biết gia đình thằng bé điều kiện khả năng rất tốt, nhưng tuyệt đối không biết bọn chúng là chắt của Diệp Chấn Quốc.Đây cũng là một loại bảo hộ.Tiểu học cũng không thiếu những học sinh gây đau đầu, hay bắt nạt bạn học, còn thực sự có người nhìn Vân Phi không vừa mắt bắt nạt thằng bé.Hoa Chiêu lập tức đau lòng mà ôm thằng bé vào trong ngực vỗ vỗ lại dỗ dành.Cô còn tưởng rằng con trai đáng yêu vô địch của cô có thể được tất cả mọi người yêu thích, bất kể là giáo viên hay là bạn học, dù sao, dù sao cũng quá đáng yêu! !Nhưng hiển nhiên đây là ánh mắt của bà mẹ già là cô, người khác khả năng sẽ không cho là như vậy."Sao con không nói với mẹ? Chuyện xảy ra khi nào?" Hoa Chiêu hỏi."Ba ba nói, đánh nhau là chuyện nhỏ, chỉ cần không đánh đối phương bị thương, cũng không cần nói với người trong nhà." Vân Phi nói.Hoa Chiêu. . . . .Được rồi, giáo dục con cái thời này không giống với thời sau, cô nhập gia tùy tục."Vậy thì được, nghe lời cha con, nhưng một khi làm người ta bị thương, con nhất định phải về nhà nói, mẹ đi bồi thường tiền..." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa con cảm thấy chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với mẹ! Đặc biệt là đau bụng, đau đầu!”"Dạ." Vân Phi ngồi trong lòng mẹ, cảm giác mẹ ôm nó giống như ôm em trai, khóe miệng bất giác cong lên.Mẹ đã rất lâu không ôm nó như vậy rồi.Hoa Chiêu nhìn thấy, nhất thời đau lòng, cô đột nhiên nhớ tới, sự chú ý của mình đối với con trai lớn hình như bất tri bất giác dần dần ít đi.Bốn đứa trẻ, hai đứa là con gái, mỗi ngày thích làm nũng, một đứa là con trai, nhỏ và dính người, chỉ còn lại Vân Phi, ngoan và hiểu chuyện.Không làm nũng, không gây họa, không dính người.Cô cũng thường không quan tâm đến nó.Thật sự là đứa nhỏ thích khóc mới có sữa ăn. . . . Cô lập tức tỉnh táo lại, ôm Vân Phi vừa hôn lại ôm.Vân Phi cười càng lúc càng lớn, hiếm khi lộ ra bộ dạng đặc biệt ngây thơ.Hoa Chiêu càng đau lòng hơn, cũng đã quên mất thằng bé cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi."Bảo bối, nói cho mẹ nghe, ở trường học còn có cái gì không vui? Giáo viên đánh con sao?" Hoa Chiêu hỏi.Vân Phi gật đầu lại lắc đầu: "Giáo viên đánh bạn học, nhưng chưa từng đánh con cùng em gái."Hoa Chiêu. . . .Đây là điều tất nhiên đấy, giáo viên tuy cũng không biết thân phận thật sự của bọn chúng, nhưng hiệu trưởng đã nghiêm túc dặn dò qua, mỗi lớp bọn họ, rốt cuộc có đứa nhỏ nào không thể đụng vào.Trong đó bao gồm Vân Phi cùng Thúy Vi, còn có Cẩm Văn.Tiểu Cẩm Văn theo anh trai và chị gái vào lớp 1.Giáo viên thấy cô bé không khóc không ồn ào, học tập còn có thể theo kịp nên mặc kệ.Còn thường dùng con bé để kích thích các học sinh khác.Cái gì mà nhìn người ta 5 tuổi cũng biết, các ngươi lại không biết, sao các ngươi không biết xấu hổ vân vân.Hoa Chiêu nghe Vân Phi kể chuyện trường học, nhất thời cảm thấy đây cũng không phải chuyện tốt gì.Hình như cô cũng đào hố cho Cẩm Văn rồi.Để cho giáo viên nói như vậy, đứa trẻ mấy tuổi biết cái gì, khẳng định có đứa nhỏ càng chán ghét Cẩm Văn."Quên đi, không cho Cẩm Văn đi học nữa." Cô lập tức nói.Vân Phi lập tức lộ ra biểu tình chờ mong lại hâm mộ.Hoa Chiêu: "Nói cho mẹ nghe còn có cái gì không vui?""Cũng không có gì, con nói không ra, dù sao chính là không vui....Con cảm thấy không thể chơi với các bạn cùng lớp, con nói bất cứ điều gì bọn bạn đều không hiểu, bọn chúng nói, con lại không muốn nghe.”Hoa Chiêu có chút hiểu rồi, Vân Phi quá hiểu chuyện, độ trưởng thành bạn cùng tuổi không theo kịp thằng bé rồi."Không đi học là không được, con đến tuổi đi học rồi." Hoa Chiêu nói.Vân Phi vừa chuẩn bị thất vọng, chợt nghe Hoa Chiêu nói: "Nếu không con nhảy lớp đi, học lớp ba? Lớp bốn, lớp năm và lớp sáu? Không được con đều thử xem, cảm thấy có thể cùng bạn nhỏ ở độ tuổi nào chơi chung được, có tiếng nói chung, con hãy học với lớp đó!"Cô nhìn chiều cao của Vân Phi, cảm ơn mấy năm nay mình nuôi dưỡng đúng cách, thằng nhóc cao vượt xa bạn bè cùng trang lứa, sáu tuổi cũng đã đến 1m4.Đặc biệt là trong thời đại này, thời mà dinh dưỡng còn chưa đầy đủ.Ánh mắt Vân Phi có chút sáng ngời, có bạn bè hay không kỳ thật nó cũng không quá khát vọng, đừng để nó ngồi một ngày đều học 1+1 cùng a o e là được. Mà nó trên thực tế đã học chương trình học lớp ba rồi.Thằng bé cảm thấy khá đơn giản, nhưng không phải tất cả các câu hỏi đều được trả lời trong nháy mắt."Con trước thử lớp ba đã." Thằng bé nói ra."Được!" Hoa Chiêu không có gì mà không đáp ứng đấy, thằng nhóc cao hứng là tốt rồi ah!Cô lập tức gọi Thúy Vi cùng Cẩm Văn đi qua."Anh trai con muốn nhảy lớp lên lớp ba rồi, con có đi không?" Cô hỏi Thúy Vi.Thúy Vi vậy mà nhăn nhăn lông mày nhỏ.Vân Phi biết con bé đang suy nghĩ gì: "Dù sao em cũng tan học mới có thể cùng mấy người Tôn Linh chơi, em tan học rồi trở về tìm bọn họ là được."Thúy Vi lập tức mặt mày hớn hở: "Vậy con cũng học với anh trai!"Con bé không cảm thấy mỗi ngày đánh địch, nhảy ô vuông có cái gì không tốt, nó rất thích được không!Chơi rất vui.Về phần học tập, đầu óc ở đó, anh trai cũng đốc thúc, con bé cũng học đến lớp 3 rồi.Con bé cũng không thấy mỗi ngày học 1+1 là nhàm chán, nhàm chán thì vẽ tranh ah!Một ngày con bé có thể vẽ một quyển vở!Hoa Chiêu cũng phát hiện điểm ấy rồi, cô tính đợi con bé lớn hơn một chút sẽ tìm một giáo viên mỹ thuật chuyên nghiệp về dạy, không lãng phí thiên phú mỹ thuật của con bé."Tam bảo, chúng ta không đi học, về nhà chơi cùng em trai được không?" Cô hỏi Cẩm Văn.Cẩm Văn lập tức cười, cái đầu nhỏ gật gật, bím tóc đằng sau lắc điên đảo đấy.Hoa Chiêu lập tức biết rõ, con bé quả nhiên không muốn đến trường."Xin lỗi, mẹ thật là một người mẹ bất cẩn." Hoa Chiêu ôm ba đứa nhỏ vào trong ngực xin lỗi.Ba đứa nhỏ cũng không cảm thấy đây là lỗi của mẹ, liền an ủi cô.Mấy mẹ con ôm nhau nửa ngày, Hoa Chiêu tiếp tục thu dọn hành lý....Nên đi vẫn phải đi.Mà Vân Phi được học lên, Thúy Vi còn có bạn bè tiếp tục chơi đùa, thật sự không có bao nhiêu luyến tiếc cô.Bất quá cũng liên quan tới việc Hoa Chiêu đáp ứng cuối tuần sẽ trở về. . . .Cẩm Văn là vui vẻ nhất, tự mình thu thập hành lý rất nhanh chóng, sau đó buổi tối liền lại đây ngủ cùng mẹ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận