Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 677 - Xuất Ngoại Du Học.



Chương 677 - Xuất Ngoại Du Học.



Chương 677: Xuất Ngoại Du Học.Lại dùng mấy ngày thời gian, đem hạt giống gieo xong, Hoa Chiêu rốt cuộc cũng nhàn rỗi, cùng Diệp Thư đi xem nhà.Thật sự cách nhà cô không xa, tổng cộng 4 căn, tất cả đều nằm trong hai ngõ trước nhà cô.Nhưng vì vị trí thật sự rất tốt, nên diện tích căn nhà không lớn.Vốn khả năng là rất lớn, ba tiến, bốn tiến, nhưng hiện tại cũng bị phân cách thành một tiến rồi.Mỗi chủ nhà đều không đơn giản, cũng không có ý tứ muốn bán, muốn khôi phục nguyên cái sân rộng rất khó khăn."Một tiến là được, chị cũng không thích nhà quá lớn." Diệp Thư nói ra: "Chị ở một mình, quá lớn sẽ sợ hãi.""Được a." Hoa Chiêu gật đầu.Một người ở trong một sân rộng xác thực bất tiện, trộm vào trong nhà ở vài ngày chính mình khả năng cũng không biết."Anh cả cũng không chọn, anh ấy chỉ cần có một không gian yên tĩnh là đủ." Diệp Thư nói.“Vậy hai căn gần đại tạp viên kia…Nếu hai người không quan tâm em sẽ lấy." Hoa Chiêu nói.Diệp Thư lập tức đang im lặng mà bật cười: "Em nha! ! Được rồi, tùy em vậy."Cuối cùng Diệp Thư cùng Diệp Danh mua hai căn nhà cùng một cái phố nhỏ, không phải hàng xóm, chính giữa còn kẹp một hộ.Hai căn này tuy là một tiến, nhưng là từ một gia tộc lớn phân ra đấy, cũng không nhỏ, mỗi căn cũng tầm ba bốn trăm mét vuông.Căn nhà trệt nho nhỏ, ngăn nắp, im lặng, sửa sang lại một cái, tuyệt đối là nơi an nhàn để sống.Giá sau cùng là 5 vạn, so năm trước đã tăng không ít.Diệp Danh bận đến mức không thèm ngó ngàng tới, để cả hai gọi điện chụp hình, anh ấy chỉ xuất hiện khi làm thủ tục sang tên, rồi lại biến mất.Bất quá anh đi ra hai bước lại quay trở về, có chút do dự mà nhìn Hoa Chiêu."Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh do dự từ trước đến nay cũng chỉ có vài giây đồng hồ: "Trước em đã nhờ anh lưu ý chuyện ra nước ngoài học, hiện tại đã có một tin tức."Hoa Chiêu lập tức kinh ngạc và vui vẻ: "Tin tức gì? Có danh ngạch rồi hả?"Diệp Danh gật đầu: "Mỗi trường đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa đều có tất cả 10 cái danh ngạch, em thật sự muốn đi sao?""Đi!" Hoa Chiêu không chút do dự gật đầu.Không biết vì cái gì, lần này Diệp Thâm đi ra ngoài, trong lòng cô luôn luôn có chút cảm giác không nỡ.Giống như khi anh ấy đến núi Đường Sơn.Cô không biết cái này là do quan tâm sẽ bị loạn, hay là sự nhạy cảm của giác quan thứ sáu, cho nên cô nhất định phải đi xem."Được rồi, anh sẽ lấy cho em một danh ngạch." Diệp Danh nói ra.Anh cũng đoán được Hoa Chiêu cố ý muốn đi ra nước ngoài là vì tìm Diệp Thâm, nhưng anh cảm thấy đây là ý nghĩ hão huyền.Diệp Thâm là sẽ không nói cho con bé biết chính mình đang ở nơi nào, làm cái gì.Nước Mỹ lại lớn như vậy, muốn gặp được Diệp Thâm sao có thể dễ dàng như vậy.Bất quá ra nước ngoài học rốt cuộc cũng là một chuyện tốt, để cho con bé đi xem một chút cũng tốt.Động tác của Diệp Danh rất nhanh, 3 ngày sau đã tới tìm Hoa Chiêu xử lý hộ chiếu, thuận tiện nói cô hiện tại bắt đầu học anh ngữ, chờ vài tháng sau là có thể xuất phát."Bọn nhỏ em yên tâm, đến lúc đó anh sẽ tìm hai người đến giúp, tuyệt đối sẽ chăm sóc bọn chúng thật tốt đấy." Diệp Danh nói ra.Kỳ thật anh cũng lo lắng, bất quá đợi Hoa Chiêu đi rồi, anh có thể chuyển đến đây ở, mỗi ngày tan làm đúng giờ, tự mình chăm sóc bọn chúng."Ah, đã quên nói, em muốn mang bọn nhỏ cùng đi." Hoa Chiêu nói.Một phòng mọi người đều kinh ngạc.Vốn nghe nói Hoa Chiêu muốn đi du học, Miêu Lan Chi đã có chút ý kiến đấy.Vân Phi cùng Thúy Vi đừng nói rồi, ít nhất cũng hơn một tuổi rồi, cai sữa rồi, Cẩm Văn còn nhỏ như vậy, bà sao có thể cam lòng!Một lần đi chính là vài năm.Bây giờ nghe nói con bé muốn dẫn bọn nhỏ cùng đi, Miêu Lan Chi lại càng không đồng ý rồi."Mang mấy đứa? 3 đứa đều mang đi? Vậy sao con có thể đến trường? Bọn nhỏ ai chiếu cố? Mời bảo mẫu?" Miêu Lan Chi không đồng ý nói: "Ở bên cạnh, chúng ta có thể tìm được bảo mẫu có thể tuyệt đối tin cậy, nhưng ở bên kia, thì không được."Tay Diệp gia còn chưa vươn ra nước ngoài được, trước kia càng là không dám duỗi, không thể duỗi."Có thể mời hai bảo mẫu ở đây không. . . Cùng mang đi. . ." Hoa Chiêu có chút xấu hổ nói.Cô không biết là yêu cầu này có chút quá phận, hiện tại muốn cho một người xuất ngoại thật khó khăn đấy, hơn nữa là định cư lâu dài, không phải du lịch hoặc là việc chung, rất mau trở về.Rốt cuộc cũng là năm 78, không phải năm 79, lại càng không phải đời sau, nói đi là đi.Tại thời điểm này, trong nước và nước M còn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao đâu. Đó là chuyện của ngày 1 tháng 1 năm 1979.Trước một vài tháng, vấn đề rất lớn.Diệp Danh có chút do dự, không có một lời đáp ứng xuống."Đây không chỉ đơn giản là đưa hai bảo mẫu cùng ba đứa bé đi ra ngoài, cuộc sống của bọn nhỏ về sau, giáo dục, cũng là vấn đề." Diệp Danh nói ra.Anh không nghĩ nên cho bọn nhỏ ra nước ngoài khi còn nhỏ như vậy, đứa bé trước 3 tuổi đều đang ở thời điểm vở lòng, để cho bọn nhỏ có trải nghiệm về nơi phồn hoa bên ngoài, lúc trở về lại nghèo khó lạc hậu. Anh sợ tâm lý bọn nhỏ có chênh lệch, sinh ra tư tưởng sai lầm."Hơn nữa bên ngoài trị an thật sự không tốt, 2 bảo mẫu căn bản không giải quyết được vấn đề." Diệp Danh nói.Ở nhà cần 6 người bào vệ, đi chỗ nguy hiểm như vậy, anh cảm thấy 60 người cũng không đủ.Động tác kia cũng có chút lớn rồi."Thử xem a, em muốn dẫn bọn nhỏ cùng đi, em không nỡ. . . Không được thì một năm sau em sẽ cùng bọn nhỏ trở về!" Hoa Chiêu kiên trì nói.Một năm, đủ cho cô đem mười mấy bang đều lướt qua một lần, tìm xem Diệp Thâm ở nơi nào.Đến lúc đó nếu như bọn nhỏ không thích ứng, cô thật sự có thể trở về.Cô đối với nước ngoài không có lòng tò mò, trên thế giới hơn 200 quốc gia, không nói đều đã đi qua, cũng đã đi một nửa.Cô chỉ muốn ở nhà, trông coi ngôi nhà lớn và hàng chục mẫu đất của mình.Nhưng hiện tại phải đi, đứa bé cũng phải đặt ở bên người cô, đặt ở nơi mà dị năng của cô có thể đến, như vậy cô mới yên tâm.Cô lo lắng đem bọn nhỏ đặt ở ngoài vạn dặm, đến lúc đó cô cũng không phải là lo lắng cho Diệp Thâm rồi, cô là lo lắng bọn nhỏ, sẽ lập tức bay trở về.Miêu Lan Chi tuy vẫn nhíu mày, nhưng bà rất hài lòng khi thấy mẹ ruột đến cùng vẫn nhớ thương và chăm sóc cho bọn nhỏ.So với người làm cha mẹ phủi con mình để tiêu dao khoái hoạt, thì cha mẹ nên có trách nhiệm nhiều hơn."Không được thì em cũng đừng đi. . ." Diệp Danh cuối cùng khuyên nhủ."Phải đi." Hoa Chiêu kiên trì."Được rồi, anh đi an bài." Diệp Danh tìm hộ khẩu của 3 đứa bé rồi đi."Đợi một chút, anh cả!" Diệp Thư đột nhiên lên tiếng."Làm sao vậy?" Diệp Danh nhìn cô ấy.Chỉ thấy Diệp Thư vẻ mặt kích động: "Anh cả, cũng đã đưa nhiều người như vậy đi ra ngoài rồi, em cũng nên đi chứ sao. . . Có em ở đây, vấn đề về an toàn của bọn nhỏ mọi người cứ yên tâm!""Con muốn đi xem náo nhiệt chứ gì!" Miêu Lan Chi lập tức giáo huấn.Diệp Thư lập tức ăn ngay nói thật: "Con muốn đi xem một chút."Thế giới lớn như vậy, cô ấy muốn đi xem.Cô đã sớm muốn đi rồi, đây là mộng tưởng ở đáy lòng cô, chỉ là trước kia trở ngại bởi đủ loại nguyên nhân, không thể thực hiện.Mấu chốt chính là, cô không có tiền.1978 Đô la Mỹ: Nhân dân tệ là 1: 1,72. 1 Đô la Mỹ bằng 1 nhân dân tệ 7 Mao2.Nhân dân tệ khá có giá trị.Lúc trước cô có vài nghìn trong tay, dành dụm bao nhiêu năm, hóa ra chỉ đủ mua vé máy bay.Đến sân bay xem xong sẽ phải quay lại, ăn thêm một bữa ước chừng tiền vé máy bay khứ hồi cũng không đủ.Nhưng bây giờ, cô có tiền rồi!"Em đi có thể làm hộ vệ, lại có thể làm bảo mẫu, cam đoan sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt đấy! Lại để cho em đi thôi!" Diệp Thư dùng ánh mắt chứa đựng những vì sao mà nhìn Diệp Danh, còn thiếu làm nũng rồi.Hơn nữa cô xuất ngoại rồi, đoán chừng có thể triệt để tránh đi Mã Quốc Khánh rồi.Diệp Danh cùng cha mẹ Mã Quốc Khánh nói chuyện, quả nhiên có hiệu quả, Mã Quốc Khánh không xuất hiện trước mặt Diệp Thư nữa.Nhưng bên ngoài đồn đãi ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, Mã Quốc Khánh tương tư thành tật, bị bệnh. . . Còn nói muốn cả đời không cưới.Nhưng Diệp Thư mệt chết rồi.Cô muốn đi ra nước ngoài trốn cho thanh tịnh."Đi lấy sổ hộ khẩu." Diệp Danh lập tức nói.Diệp Thư cùng đi, anh xác thực càng yên tâm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận