Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 863 - Trời Sinh Một Đôi.



Chương 863 - Trời Sinh Một Đôi.



Chương 863: Trời Sinh Một Đôi.Hoa Chiêu lập tức đau lòng, dầu gì cũng là 2 triệu đô đấy, không phải 200 đồng.Nhớ năm đó cô vì kiếm một chút tiền, cô đã ủ từng giỏ từng giỏ giá đỗ, mệt chết đi được…Được rồi, chỉ có ở trong mắt người khác đó là việc rất cực khổ và mệt mỏi, nhưng bản thân cô lại cảm thấy khá thoải mái đấy.Nhưng 2 triệu đô, vẫn là thật nhiều tiền, đau lòng.Hơn nữa như loại xe số lượng có hạn phải đặt hàng này, đều rất có giá trị sưu tầm, sẽ không bị giảm giá trị.Vài thập niên sau, nó chẳng những sẽ không xuống giá đến không đáng một đồng, nó khả năng còn có thể tăng tỉ giá.Vậy chính là nhiều tiền hơn rồi."Ai trộm xe của tôi!" Hoa Chiêu tức giận đến nỗi đứng trước cửa nhà để xe hét to.Một người hàng xóm nghe thấy đi ra, hắn tuy không hiểu tiếng Trung Quốc, nhưng có vẻ như hiểu ý tứ.Lại nhìn dung mạo của Hoa Chiêu, mặc dù thẩm mỹ của phương Đông phương Tây không giống nhau, nhưng có chút xinh đẹp vượt qua chủng tộc đấy, vô luận ai trông thấy đều bị kinh diễm."Cô là Phương tiểu thư sao?" Hắn hỏi.Hoa Chiêu sững sờ, ngoại trừ người quản lý bất động sản, những người hàng xóm này có lẽ không biết chủ phòng là ai."Đúng vậy, tôi họ Phương." Hoa Chiêu quay đầu lại cười chào hỏi người hàng xóm.Tuy rất đau lòng, nhưng 2 triệu đô còn chưa đủ để cho cô mất đi phong độ.Nụ cười này làm cho người đàn ông hàng xóm sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, lập tức có chút khẩn trương nói: "Ngày trước có một vị O'neill Địch Luân tiên sinh đến, hắn đạp hư mất cửa nhà để xe của cô, sau đó hắn tìm người đến tu sửa, thuận tiện lái xe đi nha. . ."Hắn nói là sợ mất xe, giúp cô bảo quản, cô biết nhà hắn ở đâu, hắn nói nếu cô đã đến rồi thì trực tiếp đến nhà hắn tìm hắn." Hàng xóm nói ra.Hoa Chiêu. . . . .Cửa nhà để xe hư mất, sửa chữa lại là được, lái xe đi làm gì? Xe để trong nhà để xe của cô bị mất, cô tự chịu! Không cần hắn quan tâm!Thừa nhận đi a, hắn chính là keo kiệt, đau lòng rồi!Hiện tại cô dùng ác ý để phỏng đoán về người một nhà Địch Luân.Bất quá những chuyện này không liên quan gì tới mấy người hàng xóm.Hoa Chiêu cười cười cảm ơn người ta, cám ơn đã chuyển lời.Hàng xóm tỉnh tỉnh mơ mơ mà trở về nhà, chỉ cảm thấy có một cô gái hàng xóm xinh đẹp như vậy, thật sự hạnh phúc.Sau đó hắn gọi điện thoại cho O'neill Địch Luân.O'neill trước khi đi đã lưu lại tiền, để cho hắn hỗ trợ báo lại tin tức này.Hoa Chiêu cúi đầu, cô có chút phát sầu, nơi này cách nhà O'neill có chút xa, mà khu dân cư này ở vùng ngoại ô, bên ngoài hình như cũng không có trạm xe buýt.Dù sao cô cũng chưa từng thấy qua.Vậy sao cô có thể đến nhà hắn?Cũng không thể mượn xe người khác.Vợ cùng xe không cho người ngoài mượn, Hoa Chiêu không thích đem xe cho người khác mượn, cũng không thích mượn xe người khác.Sau khi buồn một hồi, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra ngoài khu dân cư, hy vọng rằng có biển báo dừng xe buýt mà cô không nhận thấy ở một góc nào đó, hoặc có một chiếc taxi chạy qua.Tuy nhiên, khả năng này rất nhỏ, taxi chỉ có trong thành phố, cơ bản phục vụ người bên ngoài, người dân địa phương có xe."Tuýt~~ tuý tuý ~ "Hoa Chiêu đang sầu muộn, đối diện có xe ngừng lại, còn bấm còi với cô.Hoa Chiêu ngẩng đầu, đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xám bạc của cô.O'neill ngồi ở ghế lái lộ ra một nụ cười toả sáng dị thường.Thật sự hồn nhiên ngây thơ.Hoa Chiêu kinh ngạc, lợi hại lợi hại, sư phụ của cô ở khắp nơi, lại nhiều!Đầu năm nay, nếu không biết diễn, có phải là sẽ xấu hổ không dám đi ra ngoài không?"Phương tiểu thư, tại sao lâu như thế cô mới nhớ tới chiếc xe này?" O'neill xuống xe, vẻ mặt ủy khuất nói.Hoa Chiêu. . . . Không có chiếc xe này, đoán chừng vài năm nữa cô cũng nhớ không nổi."Lên xe, chúng ta đi xử lý thủ tục." O'neill lại nói.Hoa Chiêu lại khoanh tay đứng ở đó bất động."Tôi thấy anh rất thích chiếc xe này, anh vẫn nên lái trở về đi." Cô biểu lộ sự tức giận.O'neill lập tức bối rối nói: "Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không có ý tứ gì khác, tôi thật sự sợ nó bị người ta lấy mất làm cô thương tâm. . .""Một chiếc xe rởm mà thôi, mất thì mất." Hoa Chiêu cau mày, tùy ý nói ra."Bất quá anh đã không nỡ, vậy tặng cho anh, anh đưa cho tôi 60 nghìn đô là tốt rồi."O'neill ngoài ý muốn nhìn cô, thật là, chính nghĩa, tính lại hung hăng càn quấy.Không giống con cái của một gia đình bình thường, hơn nữa gia thế tuyệt đối không đơn giản."Thực xin lỗi, tôi thật sự sai rồi! Xin hãy để tôi bù đắp cho sai lầm của mình!"O'neill giống như nóng nảy, liên tục xin lỗi, sau đó nịnh nọt nói cho Hoa Chiêu bốn năm phương pháp xử lý.Hoa Chiêu đều thờ ơ, ghét bỏ mà nhìn chiếc xe màu xám bạc này.O'neill trở nên thông minh đột xuất nói: "Có phải là cô không thích nó không? Ngày đó cô vội vàng chọn, tôi cũng không kịp giới thiệu cho cô, nếu không chúng ta trở về, tôi lại lần lượt giới thiệu cho cô một chút, cô lại chọn chiếc xe mà mình thích được không?"Mặt Hoa Chiêu lộ chút động tâm.Rốt cuộc nói ra điều mà cô muốn rồi, cô muốn đến thăm nhà.O'neill đã hiểu, lập tức đẩy cô lên xe.Hoa Chiêu cố ý làm mình làm mẩy mà lên.Ô tô một đường chạy như bay, tâm trạng O'neill trở nên bay bổng, ngoài miệng lại nói chuyện liên tục, dù là Hoa Chiêu xụ mặt không trả lời, hắn cũng rất vui vẻ.Chuyện gì cũng bày ở trên mặt, thật đáng yêu!Trải qua vô số sư phụ rèn luyện, bây giờ Hoa Chiêu có ở trước mặt ảnh hậu cũng không hề sơ hở ~Đến Địch Luân gia, Hoa Chiêu phát hiện trong sân rất náo nhiệt, có mấy người đang bận rộn bố trí hoa viên.Giăng đèn kết hoa, sắc màu rực rỡ.Có người đi qua cô, ôm hai con thiên nga bỏ vào trong bể bơi."Đây là muốn làm gì? Tổ chức party sao?" Hoa Chiêu hỏi."Đúng vậy!" O'neill rất vui vẻ: "Ngày mai là ngày đính hôn của chị tôi, chúng tôi mời bạn bè đến tham dự.""Đính hôn?" Hoa Chiêu kinh ngạc: "Cùng với?""Chính là vị tiên sinh lần trước cô gặp, ah, cô còn không biết tên của hắn, hắn gọi Tô Hằng.""Hắn không phải đã cự tuyệt sao?"O'neill cười: "Tôi phát hiện hắn và chị tôi là trời sinh một đôi, đều là khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng đã yêu muốn chết, ngoài miệng lại cự tuyệt."Được đấy, trời sinh một đôi!Được đấy, đã yêu muốn chết!Cả nhà các người mới tìm đường chết!Hoa Chiêu trong lòng đã tức điên rồi, trên mặt nhưng lại kinh ngạc đến ngây người, mắt to mở lớn, bên trong đều là hồn nhiên.Xinh đẹp cực kỳ.O'neill bật thốt lên nói: "Ngày mai cô cũng tới a! Làm bạn nhảy của tôi!""Tôi không biết khiêu vũ." Hoa Chiêu cự tuyệt nói: "Bất quá tiệc đính hôn của Suzanna tiểu thư, tôi có thể tham gia, rất vinh hạnh."O'neill cười, chẳng lẽ đây cũng là một người khẩu thị tâm phi? Hắn cũng không nhìn ra là cô ấy hâm mộ Suzanna, ánh mắt cô ấy nhìn Suzanna cũng không đúng, ngày đó lúc đi ra cô ấy cũng chưa từng liếc nhìn Suzanna, càng không muốn kí tên, chụp ảnh gì.Có lẽ, nhất định là bởi vì hắn rồi.O'neill ngẩng đầu ưỡn ngực, xuất ra tư thái ưu nhã tối đa để chiêu đãi Hoa Chiêu.Ánh mắt Hoa Chiêu hơi đổi, cùng Diệp Thâm ở lầu hai bốn mắt nhìn nhau.Diệp Thâm lông mày nhíu lại thật sâu, chuyện anh lo lắng nhất đã xảy ra, cô gái nhỏ của anh lại đây tìm anh rồi.Bất kể tình huống của anh có thể nguy hiểm đến mức nào.Nghĩ đến điều này, đáy mắt anh lại nổi lên bất đắc dĩ cùng sủng nịch.Kỳ thật đã sớm đoán được không phải sao? Cô ấy nhất định sẽ đến.Diệp Thâm mở cửa đi ra ngoài.Suzanna hôm nay rất bận rộn, phải thử lễ phục, phối hợp đồ trang sức, tạo hình, không có thời gian nhìn chằm chằm vào anh.Nhưng phía sau anh có 4 vệ sỹ đi theo.Anh hiện tại có thể hoạt động bốn phía, phạm vi giới hạn là ở bên trong toà nhà, đến hoa viên anh cũng không thể đi.Cho nên anh bực bội mà đi dạo khắp nơi, tất cả các phòng đều nhìn xem, cũng không có người nào cảm thấy kỳ quái.Nếu như bọn hắn bị nhốt trong một tòa nhà 20 ngày, bọn hắn cũng chịu không được."Hôm nay tôi muốn đến nhà để xe dạo một vòng." Diệp Thâm vừa đi vừa nói.Anh muốn lái xe chạy!"Không được." Mấy người vệ sỹ lập tức cự tuyệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận