Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 233 - Toàn Thôn Tổng Động Viên.



Chương 233 - Toàn Thôn Tổng Động Viên.



Chương 233: Toàn Thôn Tổng Động Viên.Hoa Chiêu sửng sốt: "Thím nhìn thấy cô ta? Cùng người khác chạy đi?""Không."Thím Mã nói: "Cô chỉ đi một mình, nhưng không lên núi. Thím thấy cô ta đi dọc theo đường lớn đến thị trấn, hoặc ngồi xe lửa đi." Dù sao thì cũng cùng một đường."Như vậy ah. . ." Ngồi xe lửa? Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới, Hạ Kiến Ninh buổi sáng hôm nay cũng ngồi xe lửa đi, Hoa Tiểu Ngọc, đây là tìm được anh ta nhờ hỗ trợ? Hơn nữa đã thành công rồi hả?Hoa Tiểu Ngọc gần đây sống như thế nào, mọi người rõ như ban ngày, người cũng gầy đi một vòng rồi.Hoa Chiêu lúc trước cũng đoán được rằng cô ta sẽ bùng nổ nhanh thôi. Nếu như cô ta thực sự đi tìm Hạ Kiến Ninh…Cũng không biết là đường sống hay là đường chết."Ai." Thím Mã thở dài: "Một nhà Hoa Sơn thực ra cũng không phải thứ tốt gì." Nhưng là ngoại trừ cảm thán một câu, bà cũng không có biện pháp gì."Cháu cũng đừng nói cho ai biết ah, rơi vào trong tai mấy người nhà Hoa Sơn, không chừng liền tạo nghiệp rồi." Thím Mã nói.Mặc kệ Hoa Tiểu Ngọc là bỏ trốn như thế nào, bỏ trốn cùng với ai, tóm lại chạy được cũng tốt, bằng không thì bị một nhà kia giày vò một trận, không chừng mạng cũng mất."Thím yên tâm, cháu sẽ không nói với ai, kể cả mẹ cháu, cháu cũng không nói." Hoa Chiêu nói.Thím Mã cười, bà cũng biết rõ Hoa Chiêu là người hiểu chuyện đấy, cho nên mấy chuyện không nên nói..., bà liền nói với Hoa Chiêu.Nói xong lời ong tiếng ve, bà nhớ tới chính sự: "Cháu lại trồng cái gì trong sân vậy? Đều lúc này rồi, trồng cái đó có thể thu hoạch à?" Trời sắp có tuyết rơi rồi, lá cây cũng bắt đầu rụng xuống.Bà ngày hôm qua trông thấy trong vườn nhà Hoa Chiêu giống như vừa mới gieo hạt một lần nữa, tò mò đến hỏng mất, hôm nay mọi người không bắt đầu làm việc, đều đi ra ngoài tìm Hoa Tiểu Ngọc, bà mới có thời gian rảnh tới hỏi thăm một chút."Cháu trồng thứ tốt!" Hoa Chiêu mở tủ đầu giường ra, lấy ra một cái túi vải bố, mở ra, đổ một đống hạt hướng dương ở trên giường gạch.Thím Mã cũng không thấy kỳ lạ quý hiếm gì, nhà ai mà không trồng mấy cây hoa hướng dương bên cạnh hàng rào? Chờ đến năm mới sẽ rang lên cho bọn nhỏ ăn.Nhưng là hạt hướng dương của Hoa Chiêu vừa lớn lại đầy đặn, đen bóng đấy, nhìn được phát triển rất tốt."Thím nếm thử đi, ăn rất ngon." Hoa Chiêu nói ra.Thím Mã cũng không khách khí, nhà Hoa Chiêu có cái gì ăn ngon mà bà chưa ăn qua? Đó là một đứa nhỏ hào phóng.Bà nắm lên một nắm bắt đầu cắn, hai mắt lập tức sáng ngời: "Hạt hướng dương của nhà cháu làm thế nào mà thơm như vậy?""Đây là giống mới cháu mua được trong vườm ươm ở thủ đô, ăn ngon, chống lanh, chu kỳ sinh trưởng ngắn, trong sân trồng chính là những hạt này."Ngày hôm qua cô rang một tí hạt hướng dương, hạt đã chín càng có sức thuyết phục."Chống lạnh, chu kỳ ngắn? Hiện tại trồng liền có thể thu hoạch?" Thím Mã vui vẻ mà hỏi thăm.Dù sao sân nhỏ cũng đang bỏ hoang, phàm là giống gì có thể trồng cô liền muốn trồng! Ai muốn nói gì thì nói!Vườn nhà cô cũng không nhỏ, đều trồng hạt hướng dương, gieo một lần mấy chục cân, nếu để không cũng chẳng để làm gì! Lúc khẩn cấp cũng có thể đem làm cơm ăn ah!Những năm 60, cô chính là muốn ăn hạt hướng dương cũng không có!"Cụ thể được hay không được, cháu cũng không biết, dù sao người bán hạt giống nói là được." Hoa Chiêu lại lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong có hơn 2 cân.Một mẫu đất hoa hướng dương, liền cần 2 đến 3 cân hạt giống."Hạt giống này cháu mua 5 mao tiền một cân đấy, tính giá gốc cho thím." Hoa Chiêu nói."Ai! Được!" Thím Mã thoải mái mà đồng ý.Tuy cảm thấy 5 mao tiền một cân rất đắt, vượt qua giá cả bình thường, nhưng là bà cũng sẽ không cảm thấy Hoa Chiêu kiếm lợi của bà mấy mao tiền.Đứa nhỏ này rất hào phóng, còn có tiền, có thể lừa gạt bà mấy mao tiền sao? Mà bà một mùa hè này ăn của nhà con bé những trái dưa leo kia, tính ra còn hơn mấy đồng này rồi."Thím về nhà lấy tiền cho cháu." Thím Mã mang theo hạt hướng dương về nhà.Bà trở về vội vàng đem sân nhỏ sửa sang lại một chút, tranh thủ thời gian gieo hạt bên trên. Bà sinh ra ở Đông Bắc lớn lên ở Đông Bắc, chín là chưa từng thấy qua sau khi tuyết rơi còn có thể trồng thực vật, bà sợ chậm trễ một ngày liền chậm trễ thu hoạch.Thím Mã về đến nhà, đưa tới 1 đồng tiền, trở về liền hấp tấp mà bắt đầu bận rộn công việc.Không phải tất cả mọi người đều đi tìm Hoa Tiểu Ngọc, có người nhìn thấy liền lấy làm lạ hỏi bà làm sao vậy.Thím Mã cũng không dấu diếm, nói thẳng ra.Mà mấy thứ này cũng dấu diếm không nổi, hạt giống này có thể kết quả hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ nẩy mầm a? Ai còn không biết hoa hướng dương?Hơn nữa, Hoa Chiêu cũng đã nói, nhà ai nếu muốn trồng, liền đến nhà con bé mua hạt giống, tới trước được trước.Thời điểm này kiêng kỵ nhất là ăn mảnh.Hoa Chiêu cũng không dám ăn mảnh.Đến lúc đó vườn nhà ai cũng đều là trụi lủi đấy, nhưng vườn nhà cô cùng nhà mẹ cô xanh mơn mởn ánh vàng rực rỡ, có vài trăm cân hạt hướng dương?Cô, người tốt duyên tốt cũng không còn một nửa!Bệnh đau mắt chính là đáng sợ như vậy.Không bằng đem hỏa lực chuyển đi là tốt rồi.Hơn nữa, muốn làm "Kẻ đần" thứ hai, nếu chỉ trông mong vào mấy mẫu đất nhà cô cùng nhà mẹ làm sao đủ được? Phải có nguồn cung cấp, ít lãi tiêu thụ mạnh, góp gió thành bão mới được.Chỉ trong chốc lát, mấy thím và mấy chị dâu cùng Hoa Chiêu quan hệ không tệ đã đến thăm rồi.Hoa Chiêu đối xử với mọi người như nhau, mỗi người 2 cân hạt giống.Về sau lại có mấy nhà không quá quen thuộc đến thăm, Hoa Chiêu cũng bán đi hạt giống y như vậy.Thôn Kháo Sơn tổng cộng có hơn 30 hộ gia đình, ngoại trừ một nhà Hoa Sơn, đều đến cả rồi.Đến một nhà cuối cùng đến, Hoa Chiêu đem cái túi đã trống không ra: "Vừa vặn, không có nữa."Cho nên không phải cô không bán cho nhà Hoa Sơn, mà là đã hết sạch rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận