Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1511 - Tạo bằng chứng



Chương 1511 - Tạo bằng chứng



Chương 1511: Tạo bằng chứngBọn cướp đã bắt được rồi, cũng coi như đã giải quyết xong.Nhưng chuyện của Phan Lệ Trân vẫn chưa giải quyết, cũng không dễ giải quyết.Loại chuyện thu mua côn đồ này sẽ không có ai để lại chứng cứ, lúc Thiệu Đại Long lấy tiền nhận việc cũng không có khả năng giữ lại ghi hình, cho nên chỉ dựa vào một cái miệng của Thiệu Đại Long lên án, rất khó định tội.Nếu không thì cứ có một vụ án bắt cóc, bọn bắt cóc nói đại là ai sai khiến thì chính là người đó sao?Vậy thì thiên hạ sẽ loạn mất.Phải có bằng chứng.Hoa Chiêu không có chứng cứ, nhưng mà cô biết tạo ra.Cô tìm tới Thiệu Đại Long, vừa lòng khi thấy trên mặt gã không có vết thương gì.Vệ sĩ bên cạnh cô đều nghiêm khắc tuân theo ba nguyên tắc, đánh người không đánh mặt, đánh người không để lại vết thương, cố gắng không đánh chết.Cho nên sau khi cằm của Thiệu Đại Long bị kéo lệch khớp, nhìn qua giống như người không có việc gì.Chỉ nằm liệt nơi đó, thậm chí còn không có sức lực ngồi dậy.Hoa Chiêu nhìn qua mình và Diệp Thư, dáng người của Diệp Thư vẫn giống Phan Lệ Trân hơn một chút, khung xương khá lớn, tóc dài ngắn cũng không khác nhau lắm, chỉ mới qua vai.Hoa Chiêu thì không được, tuy rằng người cao bằng nhau, nhưng mà nhỏ nhắn hơn nhiều, tóc cũng quá đen quá dài.Bắt cô cắt đi thì không thể, tóc dài như vậy mà đội tóc giả cũng có thể nhìn ra được.Hoa Chiêu kéo Diệp Thư về khoang thuyền, cải trang cho cô ấy, búi kiểu tóc giống Phan Lệ Trân hôm ấy.Lại tìm một bộ sườn xám màu đen ở trên thuyền cho Diệp Thư, sau đó lấy ra một cái áo choàng che đi dáng người khác nhau giữa hai cô.Cuối cùng lại lấy túi xách mà hôm đó gặp đã thấy trong tay Phan Lệ Trân.“Em mang mấy thứ này lên thuyền từ lúc nào vậy?” Diệp Thư nhìn cô lấy từ trong ngăn tủ ở khoang thuyền ra từng thứ giống nhau, tò mò hỏi.“Mấy cô chiêu các chị, đúng là không hiểu nỗi khổ của những người bình thường chúng em, cái gì cũng phải nhọc lòng, hướng nào cũng phải nghĩ đến.” Hoa Chiêu nói: “Tối qua em cho người đưa lên đấy.”“Ồ.” Diệp Thư không hỏi nữa, ngoan ngoãn để mặc cho Hoa Chiêu hành động.Cô ấy đã hơi đoán được Hoa Chiêu định làm gì, nếu là một kế hoạch hay, chắc chắn là sẽ được chuẩn bị từ trước.Qua kỹ thuật hóa trang tinh vi, Hoa Chiêu đã trang điểm cho Diệp Thư thành Phan Lệ Trân.Đưa mắt mà nhìn, người không quen thuộc sẽ cho rằng đây là Phan Lệ Trân. Mà thật ra ngũ quan của Diệp Thư và Phan Lệ Trân không giống nhau.Diệp Thư ngạc nhiên mà nhìn gương, chính cô ấy cũng phải giật mình.“Kỹ thuật này của em, đã có thể gọi là dịch dung luôn rồi!” Diệp Thư đi ra, Hướng Tiền cũng sợ ngây người.“Cảm ơn đã khen.” Hoa Chiêu cười nói.Cô lại lấy camera ra đưa cho vệ sĩ.Đám vệ sĩ lập tức biết nên làm gì.Dù sao chuyện kiểu này bọn họ cũng đã gặp qua rồi.Không có chứng cứ, thì tạo ra chứng cứ.Lên lại thuyền đánh cá, đi vào phòng điều khiển, nhìn thấy Thiệu Đại Long đơn độc mà bị tách ra.Thiệu Đại Long cả người không có sức vừa nhìn thấy Diệp Thư, kích động mà đứng phắt dậy.“Chính là người phụ nữ này! Chính là người phụ nữ này sai tôi bắt các cô! Các cô thả...”Gã ta không nói được nữa.Gã ta thấy Hoa Chiêu kéo cánh tay Diệp Thư, mặt lập tức giống như bị sét đánh.Vậy là Phan Lệ Trân đã lừa gã sao? Đặt bẫy gã ta?Gã chỉ là đại ca của một bang phái nhỏ, nào đã đắc tội tiểu thư như cô ta chứ? Lúc trước từng hợp tác mấy lần, rõ ràng rất trôi chảy mà!“Đến đây đi, bắt đầu đi.” Hoa Chiêu nói.Mấy vệ sĩ lập tức bắt đầu hành động, trước đó đều đã che khuất lại hết tất cả cửa sổ, làm cho trong phòng nhìn qua giống như ban đêm.Lại bật đèn lên.Bọn họ chia nhau đứng ở các góc, điều chỉnh góc độ xong, bắt đầu “Chụp lén” mấy tấm ảnh Phan Lệ Trân và Thiệu Đại Long gặp mặt.Trong tay Diệp Thư còn có cả đạo cụ, là một hộp tiền.Ba mươi vạn đô la Hồng Kông.Không ngờ hai người các cô chỉ trị giá ba mươi vạn đô la Hồng Kông.Nhiều hơn thì Phan Lệ Trân không chịu bỏ ra.Mà số tiền đó, cộng thêm cả bản thân hai người Diệp Thư và Hoa Chiêu, cũng đủ làm cho Thiệu Đại Long động lòng.Thiệu Đại Long mờ mịt mà nhìn tất cả những chuyện này, càng chắc chắn là Phan Lệ Trân đang chọc tức gã, lập tức chửi ầm lên.Không ai giải thích gì cho gã cả.Diệp Thư một câu cũng không nói, chỉ phối hợp bày ra vẻ mặt.Chụp xong ảnh rồi, hủy hết tất cả đạo cụ, người rời thuyền, chở lên xe giải đi.Tới nơi rồi, Hoa Chiêu nói với cảnh sát: “Bọn họ bắt cóc tôi.”Không đợi cảnh sát hỏi rõ mọi chuyện, Thiệu Đại Long lửa giận tận trời đã lớn tiếng lên án gã ta bị người lừa, đều là do Phan Lệ Trân sai khiến gã ta!Cứ thế mà liên tục nói một hơi, lúc trước Phan Lệ Trân tìm tới gã ta như thế nào, cho gã ta bao nhiêu tiền, bảo gã ta làm gì, vân vân.Còn chuyện vừa rồi, chính gã cũng chưa suy nghĩ ra là làm gì, cho nên cũng không nói.Sự thật ở trước mặt, đó đều là việc nhỏ, chẳng qua là diễn lại sự thật một lần mà thôi, cô ta có bệnh, làm hai lần, gã ta cũng không nói hai lần.Cảnh sát ngơ ngác, mọi chuyện đã được tố cáo rõ ràng như vậy, đây chính là án lớn!Án lớn đã xảy ra, được phá, vậy sẽ có công lao!“Đây đều là trò của bọn họ!” Gã ta chỉ vào Hoa Chiêu: “Cô ta và Phan Lệ Trân cùng một đám! Phan Lệ Trân...”Gã ta nhìn lại khắp nơi, không nhìn thấy bóng dáng “Phan Lệ Trân” Gã hô: “Vừa rồi Phan Lệ Trân còn ở cùng với cô ta! Bọn họ đã đốt tiền chơi tôi! Bọn họ lại không hề có chuyện gì...”“Tôi đã chết một vệ sĩ.” Hoa Chiêu đau lòng nói.Thiệu Đại Long sửng sốt, lập tức lớn tiếng nói: “Chúng tôi cũng đã chết vài người! Còn bị thương vài người! Đồng chí cảnh sát, các anh bắt cô ta đi! Cô ta đã giết mấy người của tôi!”“Tôi không hề.” Hoa Chiêu vô tội nói: “Tôi chính là công dân tuân theo pháp luật, với cả cái đó gọi là phòng vệ chính đáng, cũng là người khác phòng vệ thay tôi.”“Còn hai người kia, tôi cũng chỉ tình cờ gặp được, tiện đường kéo bọn họ đi một đoạn, hai người nước ngoài bọn họ tên là gì nhà ở đâu, tôi cũng không biết.”Dù sao người cũng đều là do người khác giết, không liên quan đến cô và vệ sĩ của cô.Giản Bạch bắn hai người kia cũng chỉ bị thương chứ không chết, O’Neill và lính đánh thuê nổ súng lại là phát nào phát nấy trí mạng.Còn chuyện giữ bí mật cho O’Neill?Đừng hòng, cô còn hận không thể ngay chỗ này hạ lệnh truy sát bắt O’Neill ấy chứ...Có điều hình tượng “Tốt bụng vô hại” tạm thời vẫn cần phải giữ gìn, cho nên hiện tại cô cũng không thể nói ra thân phận của O’Neill.Nhưng sau khi “Trải qua điều tra” của cảnh sát, sẽ có người thần thông quảng đại vụng trộm tới báo cảnh sát.Vậy thì không liên quan gì đến cô....Hoa Chiêu cười tủm tỉm mà rời khỏi cục cảnh sát.Trở lại khách sạn, ảnh chụp đã được rửa xong đưa đến trước mặt cô.Hoa Chiêu kiểm tra thử, chụp cũng không tồi, quả nhiên là rất chuyên nghiệp.Rõ ràng mà lại mờ mờ...Ảnh chụp mờ mờ, như là nhất thời nảy lòng tham chụp lén.Nhưng cũng đủ rõ ràng để nhận ra người ở trên đó là ai.Cô cũng chưa vội đưa ảnh chụp đến cục cảnh sát, vậy thì có hơi quá cố tình.“Ngày mai, chờ tiếng gió truyền ra ngoài, thì bán cho báo xã, bán được bao nhiêu tiền đều là tiền thưởng của các anh.” Hoa Chiêu nói với Giản Bạch: “Cứ yên tâm lớn mật mà chào giá...”“Không không không! Các anh cứ cầm ảnh chụp liên hệ với người của nhà họ Kim ấy, để cho bọn họ xuất ra phí bịt miệng, sau đó, lại bán cho báo xã, ha ha ha ha.”Hoa Chiêu cảm thấy mình quả thật quá xấu rồi.Mấy vệ sĩ cũng rất cạn lời.Nhưng mà không ai cảm thấy Hoa Chiêu xấu, bà chủ của bọn họ chỉ đùa vui nho nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, chứ không giống như người nào đó, muốn mạng của người ta!



Bạn cần đăng nhập để bình luận