Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 717 - Nói Sai.



Chương 717 - Nói Sai.



Chương 717: Nói Sai.Không nghĩ tới chiếc nhẫn dễ dàng như vậy mà tới tay, Hoa Chiêu còn tưởng rằng phải cắt ngón tay ông ta đây này. . .Tới tay là tốt rồi, cô không dừng lại chút nào, đường cũ lộn ra ngoài.Đợi cô rời khỏi phạm vi Lý gia, cô mới thu hồi dây leo trên người Lý Thế An.Mà lúc này, Lý Thế An đã ngất rồi.Làm người ta ngất đi như thế nào, Hoa Chiêu mới chỉ nghiên cứu về mặt lý thuyết, còn đây là lần đầu tiên thực hành, cô cảm thấy hẳn là thành công đấy, Lý Thế An không chết được.Quả nhiên, đợi cô đi ra vài phút quay đầu lại liếc mắt nhìn, Lý Thế An đã tỉnh.Điều đầu tiên ông ta làm là sờ vào chiếc nhẫn trên tay mình, và phát hiện ra rằng nó thực sự đã biến mất, không phải là mơ!"Người đâu! Người đâu!" Ông ta điên cuồng hô to.Rất nhanh, quản gia cùng mấy người bảo tiêu đều vọt đến."Người đã bắt được chưa?""Người nào?" Quản gia sững sờ: "Hoa Chiêu? Cô ta còn chưa đi ra, nhưng tôi đã phái người ở cửa ra vào nhìn chằm chằm rồi, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không để cho cô ta chạy.""Không phải! Là ăn trộm! Trong nhà có trộm vậy mà các người không biết sao? !" Lý Thế An muốn điên rồi, ông ta giơ tay trái lên: "Chiếc nhẫn của tôi! Chiếc nhẫn! Không còn!"Quản gia và vệ sĩ chớp mắt nhìn xung quanh, không có dấu vết.Lúc Hoa Chiêu đi ra đã đóng cửa sổ lại rồi.Dây leo cũng đã rút ra ngoài cửa sổ mới hấp thu năng lượng, trong phòng thật sự đến một tia tro tàn cũng không còn lưu lại.Quản gia lại nhìn lão gia: "Có phải đã mất ở đâu rồi không? Mọi người cùng nhau hỗ trợ tìm xem!"Nói xong hắn lập tức xoay người tìm.Hắn năm nay đã hơn 40 tuổi, đi theo Lý Thế An cũng tầm 20 năm, biết rõ ông ta xem cái nhẫn kia như bảo bối.Nghe nói đó là mối tình đầu của lão gia đưa cho ông ấy đấy.Lão gia thường xuyên nhìn vật nhớ người.Thật sự là tình thâm ah, hắn chưa từng thấy qua bộ dạng điên cuồng này của lão gia."Không phải ném đi! Là bị người nào đó cướp đi từ trên tay tôi!" Lý Thế An thật sự muốn điên rồi, mấy tên phế vật này!Mọi người liếc nhau, rất không có khả năng a? An ninh của Lý gia luôn rất nghiêm ngặt, bọn hắn vừa rồi vẫn luôn đi tuần tra, một số ở bên ngoài tòa nhà, một số ở trong nhà, hoàn toàn không có trộm.Lão gia có phải là lớn tuổi, hồ đồ rồi. . ."Các người những tên phế vật này! Ăn trộm ghìm chặt cổ tôi cùng tay chân, thiếu chút nữa đem tôi ngạt chết!" Ông ta mở cổ áo hô.Một vết bầm tím hiện rõ dưới ánh đèn.Mọi người lúc này mới tin.Lập tức hoảng loạn lên, chia nhau đi tìm.Đương nhiên cái gì cũng không tìm được.Hoa Chiêu sớm đã đi rất xa.Cô hưng phấn mà vuốt vuốt chiến lợi phẩm của mình, cô có thể cảm giác được chiếc nhẫn này rất khác lạ, nó mang theo một nguồn năng lượng mà cô chưa từng tiếp xúc qua.Nhưng nghiên cứu cả buổi, cô cũng không nghĩ ra lý do.Cái năng lượng này ở trên tay cô rất sinh động, nhưng là, cô cũng không thể cùng nó thành lập kết nối.Dường như có một lớp màng vô hình ở giữa.Hoa Chiêu suy đoán, có thể là chiếc nhẫn đã nhận chủ rồi.Có cách nào để liên hệ với các ràng buộc?Điều này sẽ cần thời gian để nghiên cứu.Bây giờ phải về nhà trước và xem bọn nhỏ thì tốt hơn.Sắc trời sắp sáng rồi, cô phải nhanh đi về, bằng không thì không dễ giải thích....Về đến nhà, vội vàng thay quần áo, nằm ở bên cạnh các bảo bảo vừa muốn ngủ, Diệp Thư liền tỉnh.Đồng hồ sinh học của cô ấy là thức dậy vào thời điểm này, cô ấy phải dậy sớm mỗi ngày để mua đồ ăn…Kiếm tiền thật vất vả.Diệp Thư mở mắt ra, mới kịp phản ứng đây là một nơi lạ lẫm, hôm nay không cần đi mua thức ăn.Nhưng sau đó cô ấy nghĩ tới, đây là nhà em trai.Quay đầu nhìn Hoa Chiêu cùng các bảo bảo đều ngủ say sưa, cô ấy lặng lẽ đứng dậy, dùng chăn,mền đem ngăn lại bên giường, sau đó thay quần áo đi ra ngoài đi bộ.Đây là nhà của em trai, làm cho cô vừa an tâm lại hiếu kỳ.Tiểu Thâm cũng có năng lực kiếm tiền như vậy?Bất quá chuyện tối ngày hôm qua càng làm cho cô ấy lo lắng, Diệp Thư đi ra ngoài, hỏi thăm mấy người không ngủ tối hôm qua, có chuyện gì không.Biết mọi chuyện đã ổn, cô yên tâm quay người vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho các bé.Viên Ngũ nghĩ đi nghĩ lại, liền đi tới."Tôi tên là Viên Ngũ, xin hỏi tiểu thư xưng hô như thế nào?"Diệp Thư nghĩ nghĩ, nói ra: "Tôi tên là Nina." Cô ấy nói tên tiếng anh của mình.Viên Ngũ không đến đây để nói chuyện với nhau, tên tiếng Trung và tiếng Anh không thành vấn đề.Hắn hỏi tiếp: "Vậy, vậy ba đứa bé, đều là của Phương tiểu thư hay sao?"Phương tiểu thư?Diệp Thư nghĩ tới, Hoa Chiêu đã làm cho mình một thân phận họ Phương.Lúc ấy cô còn cảm thấy con bé quá rảnh rỗi, tiêu số tiền này làm gì? Bọn hắn lại không có ý định làm chuyện gì khuất tất, làm thân phận giả làm gì?Hiện tại, cô thầm nghĩ chính mình quay đầu lại cũng làm một cái!"Có chuyện gì vậy?" Vấn đề này Diệp Thư cũng không trả lời.Viên Ngũ mím miệng, hắn có thể có chuyện gì, hắn đang thay ông chủ lo lắng mà thôi."Câu hỏi cuối cùng, xin hãy trả lời tôi, Phương tiểu thư, cô ấy đã có chồng chưa? Hay cô ấy đã ly hôn hay góa chồng?"Diệp Thư lập tức nhíu mày, làm sao nói đây này!"Con bé đương nhiên là có chồng. . .""Nina!" Hoa Chiêu xuất hiện ở đầu bậc thang, nhíu mày nhìn Diệp Thư: "Em cũng đã nói qua, em không muốn về nước nữa, chuyện của em với anh trai chị, chỉ có thể như vậy thôi, chờ lúc nào chị trở về, hãy đem thoả thuận cho hắn."Diệp Thư trừng mắt, ồ ồ ồ?Cũng may cô ấy còn không ngốc, thoáng cái đã nghĩ đến, ngày hôm qua bọn họ ra ngoài, đến khách sạn, mua vé máy bay đều dùng thân phận là Hoa Chiêu, Diệp Thư.Thân phận Phương tiểu thư này sợ là sắp bị lộ.Cô ấy thân là chị chồng của Hoa Chiêu, lại vui vẻ mà nhìn con bé ở trong nhà một người đàn ông khác, cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình sao?Vậy rất dễ dàng làm lộ thân phận của Diệp Thâm.Hoa Chiêu cũng bởi vì cái này mới vội vàng xuống đấy.Thân phận của Diệp Thâm một khi bại lộ, người nơi này làm sao có thể để cho anh ấy tồn tại? Trục xuất còn nhẹ, lớn nhất là có thể bị bắt lại!Diệp Thư kịp phản ứng, lập tức bổ sung.Cô ấy hổn hển mà nhìn Hoa Chiêu: "Tốt, cô quả nhiên đã quá tự do rồi, chướng mắt em trai tôi rồi, chọn trúng một người có tiền rồi! Tốt, tôi thành toàn cho cô! Tôi đi!"Hiện tại việc phải làm chính là đem chồng Hoa Chiêu cùng Tô Hằng phân rõ, thanh minh đây là hai người!Mà cô ấy cũng không biết Diệp Thâm bây giờ đã trở về nước, cô ấy cho rằng anh chỉ đi ra ngoài, tùy thời có thể trở về.Vậy cô ấy nhất định phải đi.Cô ấy cùng Diệp Thâm, là có vài phần tương tự đấy, người nhạy cảm sẽ đoán được bọn họ có quan hệ huyết thống gì đó.Hoa Chiêu cũng nghĩ đến điểm này, mặc dù biết Diệp Thâm trong thời gian ngắn khả năng không về được, nhưng không thể để cho Diệp Thư đi qua đi lại trước mặt mấy người Viên Ngũ như vậy, như vậy sẽ để lại ấn tượng sâu sắc. ."Chị đi đi." Hoa Chiêu kiêu căng nói: "Trở về nói cho em trai chị biết. . . Không cần nghĩ đến tôi nữa."Lời nói quá ác..., cô không thể nói ra được.Không đành lòng, điềm xấu."Hừ!" Diệp Thư hầm hừ trên mặt đất lâu: "Cô yên tâm, tôi lấy hành lý liền đi!""Cầm hành lý? Đừng cầm nhầm." Hoa Chiêu lo lắng mà đi theo, hai người vào nhà đóng cửa, thỉnh thoảng còn truyền đến vài câu cãi lộn, cái gì mà đây là của cô, đây là của tôi đấy.Hai người hành động đều rất nhanh, Viên Ngũ xem trợn tròn mắt.Phương tiểu thư hoá ra thực sự có chồng.Phi, nói nhảm, không có chồng thì con ở đâu ra? Còn đến 3 đứa!Hiện bởi vì ông chủ của bọn hắn, muốn vứt bỏ chồng.Cũng không phải người tốt lành gì ah. . . .Nhưng nghĩ đến đêm đó Hoa Chiêu tỉnh táo tàn nhẫn, còn có trợ giúp hắn, Viên Ngũ không nói nên lời khó nghe.Người tìm được trong rừng ngày đó, bọn họ không phải do hắn giết, chỉ có thể là bị Phương tiểu thư giết chết ... Rất nhiều người đều bị tay không giết chết.Hắn cũng không có năng lực này!Hơn nữa chuyện giữa đôi vợ chồng ai nói rõ được đâu, có lẽ là người đàn ông trước kia đối với cô ấy không tốt, cô ấy mới tuyệt tình như vậy.Dù sao mặc kệ nguyên nhân gì, đều không liên quan đến chuyện của hắn, đợi ông chủ trở về, lại để cho chính ông chủ quan tâm đi thôi.Viên Ngũ đi ra ngoài cùng đồng nghiệp thay ca, nghỉ ngơi đi.Trong phòng, Diệp Thư khẩn trương mà hỏi thăm: "Chị mới vừa rồi không phải đã nói bậy rồi chứ? Vấn đề có nghiêm trọng không?"Nghĩ đến cô ấy đã hại em trai, cô ấy cũng không muốn sống nữa!



Bạn cần đăng nhập để bình luận