Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 898 - Diệt Khẩu.



Chương 898 - Diệt Khẩu.



Chương 898: Diệt Khẩu."Bọn hắn bắt tôi lấy 3 lọ thuốc rượu đổi mạng cho Gia Khánh…" Chu Lệ Hoa vừa ho ra máu vừa nói: "Bọn hắn có 3 người, Gia Khánh đang hôn mê, không biết thế nào rồi…"Ý thức của bà ta bắt đầu có chút mơ hồ, nói không được gì khác, trong miệng luôn lẩm bẩm Gia Khánh.Vốn đứa bé kia có một cái tên khác, Khâu Mai đặt đấy.Bà ta không thích, chính mình đặt tên gọi là Gia Khánh.Gia Khánh của bà ta. . . .Hoa Chiêu nhanh chóng trở về phòng lấy ra một lọ rượu thuốc cho bà ta uống.Chu Lệ Hoa tuy luôn tìm cô gây phiền toái, nhưng người này là bại tướng dưới tay cô, đã bị cô giày vò thảm như vậy rồi, cô chưa từng nghĩ tới muốn mạng của bà ta.Hơn nữa đối phương vẫn chờ bà ta cầm rượu thuốc trở về đổi người, bà ta không thể chết được.Từ khi trở thành mẹ, Hoa Chiêu cũng không muốn gặp bất luận đứa nhỏ nào gặp chuyện không may, đặc biệt là tai họa bất ngờ.Mà đứa bé này là chắt trai của Diệp Chấn Quốc, cô nhất định phải cứu.Cứng rắn đoạt lại thì không được, nhất định phải dùng trí.Bởi vì ban đêm tối như mực, không có thiết bị tiên tiến, súng bắn tỉa cũng không có."Chỉ có 2 người, anh dẫn người đi qua." Diệp Danh tiếp nhận 3 lọ rượu thuốc Hoa Chiêu đưa tới, đặt trong một cái túi trên người Chu Lệ Hoa.Chu Lệ Hoa quá vui mừng rồi.Bà ta đã không nôn ra máu nữa, cảm giác đau đớn đang bớt dần từng chút một, khí lực cũng rất nhanh mà khôi phục."Cảm ơn cám ơn!" Bà ta nhìn Hoa Chiêu biết ơn mà nói.Sau đó đón lấy đứng lên liền đi ra ngoài.Bà ta vẫn chưa quên 2 giờ ước định, bà ta sợ không kịp.Bất quá đầu óc bà ta hoàn toàn tỉnh táo đấy.Quay đầu lại hỏi Diệp Danh: "Tiểu Danh, cháu nói xem phải làm sao bây giờ? Trực tiếp đem rượu thuốc cho bọn hắn sao? Bọn hắn sẽ đưa Gia Khánh cho thím ư? Có phải sẽ giết người diệt khẩu?""Bà nói bọn hắn trước tiên đưa đứa nhỏ cho bà, bà mới đưa rượu thuốc cho bọn hắn. Những chuyện khác cứ giao cho tôi." Diệp Danh nói ra.Chút điều kiện ấy đối phương sẽ đáp ứng, rượu thuốc đã mang về rồi, dù sao đã ở trong tay Chu Lệ Hoa thì cũng là vật trong tay đối phương, bọn hắn không cần phải dùng đứa nhỏ để uy hiếp nữa.Về phần diệt khẩu. . . .Chuyện này Diệp Danh cũng khó nói, ai biết tên điên kia đến cùng sẽ làm như thế nào?"Đi thôi." Diệp Danh lướt qua bà ta đi tìm người."Em cũng đi." Hoa Chiêu đột nhiên nói.Diệp Danh lập tức không đồng ý mà quay đầu lại nhìn cô, thật sự là một chút tự giác của phụ nữ mang thai cũng không có!"Em không đi vào, em sẽ ở trên xe chờ, cách gần đó, yên tâm." Hoa Chiêu nói.Chu Lệ Hoa sững sờ, phức tạp mà nhìn cô.Hoa Chiêu cảm giác mình là sự bảo hiểm cuối cùng.Nếu như mấy người Diệp Danh có thể thuận lợi đắc thủ, cô cũng không cần ra tay.Nếu như không thể, đêm đen như mực, cũng có thể dấu đi động tác của cô."Anh cả không mang theo em, em cũng sẽ theo ở phía sau đấy, em chỉ nói trước cho anh một tiếng mà thôi." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh còn có thể nói cái gì?"Đi thôi, mặc nhiều một chút."Anh nói xong quay người, gọi tới 4 người vệ sỹ cùng anh xuất phát.Chu Lệ Hoa phức tạp mà nhìn Hoa Chiêu, lại liên tiếp nói mấy câu cám ơn, quay người đạp xe đạp đi nha.Miêu Lan Chi ở phía sau dậm chân: "Sao lại phát sinh việc này. . . Tiểu Thâm sao vẫn chưa trở lại! Cô vợ này của thằng bé không ai quản nổi nữa rồi!"Nhắc tới Diệp Thâm, Diệp Thư cùng Diêu Khôn đều không lên tiếng.Diêu Khôn gắt gao kéo tay Diệp Thư, chỉ sợ cô ấy cũng tiến lên.Diệp Thư vuốt bụng của mình, lo lắng không để ý tới hắn.Cô tuy không thích Khâu Mai, nên cũng không thân thiết với Diệp Gia Khánh, nhưng rốt cuộc cũng là con cháu Diệp gia, cháu của cô, cô không hi vọng thằng bé gặp chuyện không may.Nếu không phải biết rõ anh cả đối với cô cũng không dễ nói chuyện như đối với Hoa Chiêu, cô cũng muốn đến hiện trường nhìn xem.Đợi ở trong nhà rất nóng ruột.Chu Lệ Hoa lần này trở về đạp rất ổn, không ngã trước ngã sau nữa, tuy nhiên trên người bà ta vẫn còn có chút suy yếu.Nhưng bà ta mang theo rượu thuốc, vật trân quý như vậy, lại là mạng của cháu trai bà ta! Quyết không thể xảy ra chuyện gì.Trước khi cũng nghe nói rượu thuốc của Diệp gia tốt, lan truyền là vô cùng kì diệu, nhưng thật ra bà ta không tin đấy, ở trong mắt bà ta, đó đều là người khác tâng bốc Diệp gia.Nhưng khi tự thể nghiệm qua cảm giác gần chết lại được kéo về, bà ta cảm thấy bên ngoài bảy tám vạn một bình thật sự quá ít!Mạng sống giá trị bao nhiêu tiền? Có người sẵn sàng bỏ ra từ bảy tám chục vạn trở lên để mua nó.Chu Lệ Hoa xuống xe, thất tha thất thểu mà xông vào phòng."Lấy được rồi hả?" Đỗ Triêu Sinh lập tức hỏi.Nhưng khi ông ta nhìn thấy chiếc túi trên cổ bà ta, nghe thấy tiếng leng keng bên trong, nhìn trạng thái của Chu Lệ Hoa, ông ta biết đã thành công.Sắc mặt của bà ta vậy mà hồng nhuận phơn phớt, người cũng thoạt nhìn có khí lực, theo lý, không thể như vậy đấy.Bà ta đã uống qua rượu thuốc rồi, hơn nữa rượu thuốc Diệp gia xác thực có thể giải độc!Đỗ Triêu Sinh lập tức muốn giật chiếc túi.Chu Lệ Hoa che lại: "Cháu của tôi đâu? Trước tiên đem cháu của tôi cho tôi!"Đỗ Triêu Sinh giật lấy túi không quay đầu lại nói: "Cho bà ta."Diệp Danh đoán đúng, Đỗ Triêu Sinh nhìn Chu Lệ Hoa cùng tiểu Gia Khánh đều như con ba ba trong hũ, vật trong tay, căn bản không để vào mắt.Đứa nhỏ từ trên bàn chuyển đến trong tay Chu Lệ Hoa, có cái gì khác nhau?Chu Lệ Hoa ôm Gia Khánh thật chặt, tỉ mỉ vuốt khuôn mặt thằng bé, không có bị ngoại thương, bà ta thở phào."Sao thằng bé lại hôn mê? Các người đã làm gì thằng bé?"Đỗ Triêu Sinh cầm ba lọ thuốc rượu dưới ánh sáng đèn pin lờ mờ nhìn kỹ, chất lỏng màu xanh trong suốt, làm cho lòng ông ta rung động.Ông ta lập tức mở ra một lọ uống một ngụm.Ngay lập tức cảm thấy khô ráo như thể phổi đã được làm ẩm, hô hấp chưa bao giờ thông thuận như vậy."Ah, thoải mái ~" Đỗ Triêu Sinh thở dài một hơi, cẩn thận mà đóng kỹ cái nắp, mới có tâm tư trả lời vấn đề của Chu Lệ Hoa: "Chúng tôi chỉ cho nó uống một chút thuốc ngủ mà thôi."Nhưng ông ta không nói cho bà ta biết, bởi vì sợ Diệp Gia Khánh không nghe lời, bởi vì cần nó hôn mê thời gian dài, bởi vì không quan tâm, bọn hắn dùng một liều thuốc lớn."Sao bà có thể lấy được rượu thuốc? Không nói thật chứ?" Đỗ Triêu Sinh quan sát Chu Lệ Hoa.Chu Lệ Hoa ngồi dưới đất, ôm Gia Khánh, ngẩng đầu nhìn lại, không hiểu sao mà cảm thấy ánh mắt của ông ta âm trầm đáng sợ."Lúc tôi đến nhà Hoa Chiêu, đã nói không ra lời, chỉ có thể ra hiệu xin cô ta thuốc giải, cô ta đã đưa cho tôi một lọ uống rồi, còn lại đấy, là tôi thừa dịp cô ta không chú ý vụng trộm cầm chạy đấy."Biểu cảm của Đỗ Triêu Sinh dừng lại một chầu, nếu như là như vậy, vậy Hoa Chiêu có thể buông tha cho bà ta? Không đuổi theo?"Lúc ấy trong nhà chỉ có một mình cô ta?" Đỗ Triêu Sinh hỏi."Không có, Miêu Lan Chi cùng Diệp Danh, đôi vợ chồng Diệp Thư đều ở đó, bằng không nếu chỉ có Hoa Chiêu ở đó, cô ta có thể cứu tôi sao?"Diệp Danh vậy mà cũng ở đó! Hắn nhất định sẽ đuổi theo!Đỗ Triêu Sinh tranh thủ thời gian cất kỹ chai rượu thuốc muốn rời đi ngay.Chu Lệ Hoa thở phào, bà ta nói như vậy, chính là hi vọng bọn hắn sợ hãi Diệp Danh, đi nhanh lên!Không thể không thừa nhận bà ta không phải cái kẻ ngu, năm đó Diệp Thành sao có thể thích một kẻ ngu?Chu Lệ Hoa năm đó rất thông minh.Nhưng có đôi khi thông minh cũng vô dụng.Đỗ Triêu Sinh đem ba lọ thuốc rượu đổ vào trong cái bình ông ta mang theo, sau đó đặt chai rỗng trở lại túi, ném trên mặt đất.Ông ta liếc nhìn hai người bên cạnh, ra hiệu một cái.Một người đột nhiên ra tay, hung hăng đánh vào sau gáy Chu Lệ Hoa một phát.Chu Lệ Hoa lập tức ngã quỵ.Một người đem bếp lò mở ra, dẫn ra một ngọn lửa ném xuống đất, trên giường, trên mặt bàn, trong tủ treo quần áo.Lửa lớn lập tức dấy lên.Cái này còn chưa đủ, vì sợ được cứu viện, tên còn lại đem bình gas mở van ra rồi.Chu Lệ Hoa nghĩ quẩn, uống nông dược, đã hối hận, đi cầu thuốc giải, nhưng sau khi về nhà phát hiện trong nhà lửa cháy, cháu trai còn ở bên trong, bà ta xông tới cứu người, kết quả hai người đều gặp nạn.Hoàn mỹ.Về phần về sau khi người Đỗ gia dần dần chuyển biến tốt đẹp, Diệp gia có thể hoài nghi bọn hắn hay không, đã không quan trọng.Chỉ cần không bị bắt được tận tay, bọn hắn thích hoài nghi thế nào thì cứ hoài nghi.Bọn hắn không sợ.Dù sao hai nhà đã kết tử thù.Đỗ Triêu Sinh dẫn người bước nhanh đi ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận