Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1014 - Mang Đi.



Chương 1014 - Mang Đi.



Chương 1014: Mang Đi."Thím hai, ánh mắt của bọn chúng là có ý gì vậy? Thím có thấy không?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi.Lưu Nguyệt Quế không cần cúi đầu đã biết chuyện gì xảy ra, bà lập tức thò tay gõ hai đứa bé trai: "Đây là thím hai của các cháu, thấy người tại sao không gọi? Nhanh, gọi thím hai."Hai cậu bé ngẩng đầu, tiếp tục trừng mắt với Hoa Chiêu, ánh mắt càng hung ác rồi.Đừng nhìn đây chỉ là đứa bé bảy tám tuổi, nhưng cũng có tình cảm, cũng sẽ hận."Bọn hắn đây là ý gì? Đem lỗi sai của ba mẹ tính toán lên đầu cháu rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi."Không có, không có." Lưu Nguyệt Quế nhanh chóng nói: "Diệp Đan cùng Vương Kiến là tự mình làm sai, chẳng trách người khác, nếu quả thật muốn trách, cũng là oán thím, không dạy tốt bọn hắn."Bà thở dài, cũng muốn chảy nước mắt.Bà thật sự nghĩ như vậy.Cho nên nói, Hoa Chiêu không biết làm gì với bà ấy.Người này không có ý xấu, nhưng vì tư tưởng không giống nhau, luôn làm chút chuyện mà cô không thích."Vương Đống, Vương Lương, trước kia bà ngoại dạy các cháu như thế nào? Thấy thím hai phải thân thiết. . . .""Chính bà ta đã hại ba mẹ cháu! Không có bà ta, ông cố đã đem chuyện của ba mẹ dọn dẹp rồi, ba ba cũng không cần đi tù, mẹ cũng không cần rời đi! Chúng cháu cũng sẽ không biến thành con hoang không ai muốn! Đều là vì bà ta!" Vương Đống lớn hơn một chút đột nhiên hô.Lưu Nguyệt Quế lại càng hoảng sợ, hét lớn: "Loại lời này là ai nói cho các cháu vậy? Hắn đây là muốn châm ngòi ly gián ah!"Ai nói các cháu không ai muốn rồi hả? Bà ngoại ông ngoại đây không phải rất thương các cháu đó sao? Bà mỗi ngày cho các cháu ăn ngon, đều vào bụng cẩu hết rồi sao?" Lưu Nguyệt Quế mắng.Bà thật sự cảm thấy rất thương tâm.Bởi vì thân phận của hai đứa cháu hiện tại khá đặc biệt, nên bà rất yêu thương hai người, cũng đã nhắc nhở mấy đứa con của Diệp Anh nhường nhịn con Diệp Đan một chút, đặc biệt là mấy đứa nhỏ nhất, chỉ sợ bọn chúng bị ủy khuất.Kết quả ngược lại tốt rồi, bọn chúng còn cho là mình là con hoang?Nhưng trẻ con thì biết cái gì, đây đều là người lớn dạy đấy!"Nói! Những lời này là ai nói cho các cháu?" Lưu Nguyệt Quế hô.Bà tuy bởi vì chuyện của Diệp Đan mà cùng một nhà Hoa Chiêu có ngăn cách rồi, tình cảm rất phức tạp, nhưng bên trong tuyệt đối không oán trách Hoa Chiêu.Chuyện của Diệp Đan phải trách bà, trách lão công bà, thậm chí trách Diệp Hưng, nhưng trách ai cũng không trách đến Hoa Chiêu.Cho dù không có Hoa Chiêu, việc này bị phát hiện rồi, lão gia tử cũng tuyệt đối không chấp nhận được.Điểm ấy Lưu Nguyệt Quế rất rõ ràng, cũng đã cùng bọn nhỏ nói, nhưng bọn hắn hiển nhiên không tin.Vương Đống Vương Lương không lên tiếng, Lưu Nguyệt Quế nóng nảy, đánh mấy cái.Vài cái đánh cũng đã có đáp án."Là thím năm nói."Diệp Hưng là cháu trai đứng thứ năm ở Diệp gia, Khâu Mai chính là thím năm."Hoá ra là cô ta!" Lưu Nguyệt Quế vén tay áo lên nói: "Cuộc sống của cô ta cũng sắp sống không nổi nữa, vậy mà còn dám tới châm ngòi ly gián! Cần phải để cho người ta đuổi ra cửa mới cam tâm sao? Thím đi tìm cô ta!"Nói xong quay người muốn đi."Đem bọn chúng cùng mang đi." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.Lưu Nguyệt Quế quay đầu, trông thấy Hoa Chiêu thò tay chỉ vào con của Diệp Đan, Vương Đống Vương Lương, còn có hai đứa con gái của Diệp Anh."Để cho bọn chúng chơi ở đây một chút a, thím đi đánh nhau đấy, mang theo bọn chúng bất tiện." Nói xong Lưu Nguyệt Quế nhớ tới đứa nhỏ trong ngực của mình, liền muốn buông.Kết quả trong tay Hoa Chiêu còn ôm đứa bé, không có cách nào nhận, những người khác. . . . Bà quay đầu nhìn thấy Diệp Thư đang đi tới, đáng tiếc trong ngực Diệp Thư cũng có đứa bé.Cuối cùng bà cắn răng một cái, muốn đem đứa nhỏ để trên bàn trong sân."Đừng để đó, đều mang đi." Hoa Chiêu nói: "Bọn hắn vừa đánh nhau xong, đoán chừng cũng không thể cùng chơi.""Trẻ con cãi nhau ầm ĩ rất bình thường, đánh nhau mấy lần sẽ thân quen hơn." Lưu Nguyệt Quế vậy mà kiên trì muốn bọn nhỏ lưu lại.Bà mang bọn chúng tới đây, không chỉ là muốn cho bọn hắn chơi đùa, bà còn muốn cho bọn chúng cùng một nhà Hoa Chiêu chữa trị tình cảm.Tương lai vài chục năm sau của Diệp gia, phải dựa vào Diệp Danh cùng Diệp Thâm rồi, bọn hắn không thể cùng một nhà Diệp Mậu náo đến bất hòa.Tốt nhất lợi dụng mấy đứa nhỏ hóa giải mâu thuẫn, gia tăng cảm tình.Phương pháp tuy tốt, nhưng Hoa Chiêu hoàn toàn không tiếp nhận."Mấy đứa Vân Phi không có cuối tuần, mỗi giờ đều có chương trình học, sắp xếp thời gian đầy rồi, không có thời gian chơi, thím hai vẫn là mang người về a." Hoa Chiêu nói rất rõ ràng.Chẳng những hôm nay không rảnh theo chân bọn họ chơi, về sau cũng không rảnh!Mắt Lưu Nguyệt Quế lại sáng ngời: "Học nhiều như vậy sao? Vậy lại để cho bọn hắn cùng theo học một chút? Mọi người cùng nhau thi đua, sẽ càng thêm vui vẻ!"Hoa Chiêu lần đầu tiên cảm thấy, Lưu Nguyệt Quế cũng rất khó chơi.Nhịn xuống!"Thím hai, cháu cùng đứa nhỏ đều cần nghỉ ngơi, không thích ồn ào. . .""Về sau thím sẽ không bao giờ để cho bọn hắn ồn ào nữa! Cam đoan im lặng, cháu thích ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu!"Hoa Chiêu. . . . .Diệp Thư đã nghe không nổi nữa, nói thẳng: "Thím hai, đây là cháu ngoại của thím, tự thím hãy trông chứng, đừng đến phiền toái người khác."Lưu Nguyệt Quế còn muốn nói chuyện.Diệp Thư có thể đoán được bà muốn nói cái gì, trực tiếp nói: "Thím cho rằng nuôi một đứa bé chỉ là cho một phần cơm ăn, đói không đến, khát không đến là được rồi sao? Tính cách không cần bồi dưỡng sao? Đạo lý không cần dạy sao? Chăm sóc một đứa bé cháu đã cảm thấy mệt mỏi phát sợ, không có tinh lực chăm con cho người khác."Lưu Nguyệt Quế nhìn Hoa Chiêu, cùng ba đứa bé bên người cô.Hoa Chiêu cũng đã sinh ba đứa rồi, cũng không thấy nói mệt mỏi.Nói thẳng không được, Diệp Thư tức giận đến mắt trợn trắng, cô ấy liếc nhìn Hoa Chiêu, cô ấy mặc kệ, Hoa Chiêu thích nói như thế nào thì nói a.Hoa Chiêu đã không còn gì để nói được rồi."Thím hai, nhanh đi tìm Khâu Mai tính sổ đi thôi, chuyện này thím không xử lý, cháu sẽ đi. Bọn hắn cô nhi quả mẫu quá đáng thương, không bằng để cho bọn hắn cùng Diệp Hưng đoàn tụ mới tốt." Hoa Chiêu nói ra."Đừng đừng đừng, cháu cũng biết, bọn hắn cô nhi quả mẫu đấy, quá đáng thương, thím đi nói cô ta." Lưu Nguyệt Quế ôm đứa nhỏ bướng bỉnh, mang theo bốn đứa bé đi nha.Hoa Chiêu đã biết sẽ như vậy.Lưu Nguyệt Quế là người mềm lòng, đồng tình kẻ yếu đấy, mặc kệ kẻ yếu này lúc trước đáng hận bao nhiêu, hiện tại nhìn thấy người ta đáng thương, bà ấy đã lập tức rộng lượng mà tha thứ cho tất cả những lỗi lầm của người ta.Khâu Mai bây giờ đang ở Diệp gia cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, người đàn ông trong nhà chạy, mẹ chồng không chào đón, mình cũng không có công tác, tiêu một phân tiền đều phải thò tay xin người khác, xem sắc mặt người khác, quá đáng thương.Kỳ thật cô không muốn đi qua cùng Khâu Mai đánh nhau, cô muốn đi qua cùng cô ta giảng đạo lý, nói một chút phụ nữ phải làm như thế nào.Người cuối cùng đã đi, trong sân rốt cuộc cũng an tĩnh, Diệp Thư vẫn cảm thấy nhức đầu."Thím ấy về sau còn đến hay không? Lại mang theo bọn nhóc đến? Mở cửa sao?" Cô ấy hỏi."Không mở cửa thì còn bộ dáng gì nữa?" Hoa Chiêu nói ra.Lưu Nguyệt Quế là vợ của Diệp Thượng, nhị phu nhân của Diệp gia, là thím của Diệp Thâm, lại chưa làm qua chuyện gì thực có lỗi với cô, cũng bởi vì cô không thích nghe bà ấy nói chuyện, liền không làm cho người ta đến nhà rồi hả?Còn có mấy đứa con của Diệp Đan Diệp Anh, về sau cũng không thể đến nhà thím hai này?Vậy cũng quá không biết làm người rồi.Truyền đi, nói toạc trời cũng là cô không đúng, trước kia cô cố gắng kiếm được những danh vọng kia, lập tức sẽ bị "Thanh danh cao ngạo" "Không hiểu đạo lí đối nhân xử thế" thay thế.Loại người này bất cứ lúc nào cũng không được chào đón."Vậy làm sao bây giờ?" Diệp Thư cũng thay Hoa Chiêu buồn, cũng thay mình buồn, về sau cô còn có thể ngủ lấy lại sức hay không?"Mẹ, không sợ!" Vân Phi đột nhiên nói ra: "Con có biện pháp!""Ah? Biện pháp gì?" Diệp Thư lập tức hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận