Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 559 - Mời Đến



Chương 559 - Mời Đến



Chương 559: Mời ĐếnVị khách này là Văn Nhược mang đến đấy.Văn Tịnh cùng cô em gái này tình cảm khá bình thường.Trước kia cô ta đối với em trai em gái đều rất chiếu cố đấy, nhưng Văn Nhược tranh cường háo thắng, lại là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà đấy, cha mẹ khó tránh khỏi đối với cô ta sủng ái hơn một ít.Mà Văn Tịnh cũng là con gái nhưng lại có đãi ngộ khác.Văn Nhược có thể đòi hỏi kem bảo vệ da, sợi tổng hợp, giày da, cha mẹ có thể mua liền mua cho cô ta. Mà Văn Tịnh chỉ nói một câu, sẽ bị một đống lời phê bình là không hiểu chuyện.Cô ta là người có tư tưởng bình thường, không tránh khỏi bị oan ức.Chỉ là sau bao nhiêu năm chung sống, các cô rất ít khi gặp nhau, và cuộc sống riêng của cô ta, ngoại trừ việc không có con, còn tốt hơn anh chị em của cô ta nhiều. Những bất bình năm đó đã ngang bằng rồi."Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chơi rồi?" Văn Tịnh một bên mở cửa cho Văn Nhược một bên nói.Văn Nhược trước giờ luôn đến nhà cô ta dùng bữa, ngồi xuống một lúc rồi rời đi.Nhưng từ khi xảy ra chuyện rượu thuốc, cô ta ngược lại chưa từng tới."Anh rể không ở nhà a?" Văn Nhược vừa vào cửa liền hỏi.Cô ta không đến, tất nhiên là sợ gặp phải Diệp Danh sẽ xấu hổ, cũng không phải sợ Văn Tịnh."Anh ấy đi công tác chưa trở về." Văn Tịnh nhìn một người xa lạ ở sau lưng Văn Nhược nói ra.Văn Nhược thở phào một hơi, quay người mời người đứng phía sau tiến đến.Đó là một người phụ nữ, tầm 50~60 tuổi, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nét mặt có phần cứng nhắc, giống như một cán bộ già."Đây là chủ nhiệm Lưu, bác sĩ phụ khoa của bệnh viện Hữu nghị Thượng Hải, chuyên khoa hiếm muộn! Em thật vất vả mới mời đến cho chị đấy!" Văn Nhược tranh công nói.Vẻ mặt của Văn Tịnh khự lại, cùng chủ nhiệm Lưu gật gật đầu, cái gì cũng chưa nói.Lại một lần nữa bị bệnh viện phán quyết tử hình, đến chuyện mang thai giả cũng lộ ra, cô ta thật sự có chút chết tâm rồi.Nhưng Bệnh viện Hữu nghị Thượng Hải ah...Đây là một bệnh viện nổi tiếng về khoa phụ sản, cô ta và Diệp Danh đã từng đến đó một lần, tuy rằng không thành công ... Nhưng lúc đó người chuyên gia bọn họ gặp không phải người này."Chị, chị cũng không biết em vì tìm bác sĩ Lưu mà phí hết bao nhiêu sức lực! Trong lúc vô tình em đã nghe nói bà ấy đến thủ đô rồi, lập tức nghe ngóng bốn phía lại là nhờ quan hệ bạn bè, thật vất vả mới đem người mời đến." Văn Nhược nói ra.Văn Tịnh đã sắp xếp ổn thỏa tâm trạng rồi mời bác sĩ Lưu ngồi xuống, phục vụ trà và rót nước, tuy cô ta không nhiệt tình lắm nhưng bác sĩ Lưu đã thấy nhiều người như vậy nên rất hiểu.Họ vừa hy vọng vừa thất vọng, đối đãi bác sĩ tâm tình rất mâu thuẫn."Đưa tay qua đây, tôi bắt mạch cho cô." Bác sĩ Lưu nói.Trung y ah…Chờ mong trong lòng Văn Tịnh lập tức giảm xuống một nửa. Thuốc Đông y, các phương thuốc cổ truyền, cô ta đã dùng đến có bóng ma tâm lý rồi, nhưng mà chẳng những không có tác dụng, thiếu chút nữa đã muốn mạng của cô ta."Tôi là tây y kết hợp đấy." Bác sĩ Lưu nói.Như vậy ah, Văn Tịnh vươn tay.Sau khi bắt mạch, bác sĩ Lưu đã mô tả các triệu chứng hiện tại của Văn Tịnh chính xác như lúc trước.Trong lòng Văn Tịnh lại càng tin phục thêm một ít."Như vậy, tôi trở về phối thuốc cho cô, ngày mai lại đến." Bác sĩ Lưu nói xong đứng dậy.Văn Tịnh cũng không giữ lại, nhưng cô ta thật sự không muốn lại uống thuốc, chuyện lần trước, chính cô ta cũng sợ hãi."Thuốc tây, nhập khẩu đấy, tôi cố ý chuẩn bị cho cháu ngoại đấy, ngày mai chỉ có thể cho cô một ít." Bác sĩ Lưu nói.Văn Nhược nháy mắt mấy cái với Văn Tịnh, tiễn bước bác sĩ Lưu, lập tức cùng Văn Tịnh giải thích: "Cháu ngoại bà ấy là bạn học em, kết hôn 3 năm, không có con, nhờ bà ấy giúp, bà ấy mới đến thủ đô em đã biết!"Thuốc cho người nhà mình dùng, khẳng định an toàn lại hữu hiệu a?. . .Hoa Chiêu mang theo hai bảo bảo về tới khu cư xá của quân đội.Lần này, rau trong sân đã được dọn sạch hoàn toàn, thậm chí mấy ngọn cây dây leo cũng không có.Ví dụ như dưa leo, cà tím, đậu giác, đều sạch sẽ đấy, thật sự là một điểm tiện nghi cũng không cho cô chiếm ah.Nhưng như vậy cũng tốt, cô cũng dễ mở miệng.Diệp Thâm đã dọn dẹp nhà cửa rồi đợi mấy mẹ con vào ở, Hoa Chiêu thấy không có việc gì làm, liền đặt hai đứa bé vào xe đẩy, đẩy chúng ra ngoài đi dạo.Trời còn tờ mờ sáng, mặt trời không lớn, ở sâu trong núi, tự nhiên so với thành phố thấp hơn mấy độ.Xung quanh là cây cối tươi tốt, Hoa Chiêu cảm thấy toàn thân thoải mái, dễ chịu rồi, cô rất thích ở đây.Hai bảo bảo lần đầu tiên tới trên núi, nhưng hiển nhiên cũng rất ưa thích nơi đây. Ngồi ở trong xe nhỏ cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn, vui tươi hớn hở mà hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt đầy tò mò."Ôi, đây là con của cô? Lại là hai đứa?" Người hàng xóm bên cạnh bước ra và kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ trong xe đẩy.Khi Hoa Chiêu đang dọn dẹp nhà cửa, họ đã biết cô có con nhỏ và còn đang trong thời kỳ cho con bú, như vậy mọi người đánh giá về dáng người của cô cũng ít đi một chút.Người ta cũng không phải cố ý nâng cao ngực như vậy, lúc này ngực lớn cũng không có biện pháp.Nhưng họ đã không nghe nói là hai đứa trẻ, và dường như là một cặp song sinh!Một đứa bé đã bắt đầu mọc tóc rồi, còn mặc váy nhỏ màu hồng nhạt, đứa bé khác ăn mặc quần đùi, vừa nhìn đã thấy cùng Diệp Thâm một cái khuôn mẫu khắc đi ra đấy, nhất định là bé trai."Long phượng thai?" Người phụ nữ ngạc nhiên mà hỏi thăm.Hoa Chiêu đã thông qua Diệp Thâm hiểu được tình huống của mấy chị dâu trong đại viện, vị này họ Vương, hơn 30 tuổi, đàn ông trong nhà cùng một cấp với Diệp Thâm, nhưng lại hơn 40 tuổi rồi.Đây là hiện tượng bình thường, mấy người đàn ông trong bộ đội đều tìm được đối tượng rất muôn, bình thường đều là ngoài 25~26 mới kết hôn, trong nhà nếu không nóng nảy, cũng có thể trở thành độc thân."Đúng vậy a, chị dâu Vương, bọn chúng là long phượng thai, bé trai gọi là Vân Phi, bé gái gọi là Thúy Vi." Hoa Chiêu nói ra."Tên rất hay tên rất hay." Chị dâu Vương liên tục gật đầu, tên tốt hay xấu cô ta kỳ thật không để ý, nhưng hai đứa bé này nhìn thật tốt, thực hiếm có.Chị dâu Vương thò tay muốn ôm lấy Thúy Vi cách mình gần nhất.Thúy Vi lập tức nhíu mày nhìn cô ta, một bên khoát tay một bên hô: "Không!"Nhưng đã làm chị dâu Vương kinh ngạc rồi: "Đứa nhỏ này đã biết nói chuyện rồi hả? Lớn bao nhiêu?""7 tháng rồi." Hoa Chiêu cười nói: "Còn chưa biết nói chuyện, chỉ một chữ này.""Một chữ cũng rất lợi hại rồi, ít nhất con bé biết rõ nó có ý tứ gì!" Chị dâu Vương ngạc nhiên nói, sau đó càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu, nhìn mày nhỏ nhíu lại đấy, nhìn bàn tay nhỏ bé dao động đấy."Tất cả mọi người đi ra xem ah! Hoa Chiêu là sinh long phượng thai!" Một giọng này cũng không nhỏ, lần lượt mấy người ở nhà đều đi ra.Hoa Chiêu lập tức bị vây xem rồi."Ai nha, thật đúng là long phượng thai.""Cô thật lợi hại đấy!""Thật sự là tốt số ah."Có ngạc nhiên đấy, có chua chua đấy.Hoa Chiêu một mực cười đối mặt.Đợi một lớp tán dương đi qua, Hoa Chiêu nói với Điền Thúy, người trồng cây trong sân nhà cô: "Chị dâu Điền, em thấy đồ trong sân chị đều đã hái xong, em có thể nhổ một lần nữa để trồng sao?"Bầu không khí đang ấm áp bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.Hoa Chiêu làm như không phát hiện, tiếp tục nói: "Hiện tại vào mùa, vừa vặn bắt đầu trồng củ cải trắng và cải trắng rồi, còn có đậu giác cùng một ít cây ăn lá, sớm trồng sớm thu hoạch, em cũng trồng một ít để mùa đông ăn."Vẻ mặt của mọi người khác nhau, nhưng người ta nói không có gì sai cả. Giờ cái sân đó đã thuộc về người ta rồi, lại đến lúc trồng rau rồi, bây giờ không trồng ở sân của mình nữa mà cho người khác trồng, rồi vào mùa đông, người ta nhìn người khác ăn trong sân nhà mình?Đặt ở trên người các cô, các cô cũng không chịu!Chị dâu Lý lớn tuổi nhất làm chủ: "Đã đến lúc phải nhổ đi trồng lại, nếu không sẽ không bắt kịp thời tiết rồi. Như vậy, cô đã đến rồi, chỉ còn lại 4 sân nhỏ nhàn rồi, mọi người chúng ta phải phân chia lần nữa, cũng san ra cho cô một miếng đất."Hoa Chiêu vừa muốn nói không cần, liền thấy biểu cảm của Điền Thúy có chút vui mừng, cô lập tức câm miệng.Nếu cô nói không cần, Điền Thúy cũng không thể xấu hổ mà nói mình cần, như vậy 4 cái sân nhỏ kia sẽ phân cho 4 người kia, vậy không phần của Điền Thúy rồi.Cô không quan tâm nhiều thêm mấy phần đấy, nhưng hiển nhiên là Điền Thúy quan tâm đấy."Vậy thì cám ơn các chị dâu rồi, người nhà của em khá nhiều, thật đúng là thiếu vài phần." Hoa Chiêu nói ra."Lời này lại để cho cô nói, bốn miệng ăn tính ra thì nhiều gì? Còn có hai em bé, căn bản không ăn hết cơm." Chị dâu Vương nói ra."Mẹ của em cùng ta bốn đứa em cũng tới thủ đô rồi, bọn họ đều là hộ khẩu nông thôn, bình thường ăn đồ ăn có chút khó khăn, em bên này trồng thêm một chút, cũng có thể phụ cấp cho bọn họ." Hoa Chiêu nói ra."Mẹ của cô cùng mấy đứa em cũng đến thủ đô rồi hả? Ba của cô đâu?" Chị dâu Vương kinh ngạc nói.“Cha em qua đời khi em còn rất nhỏ.” Hoa Chiêu nói ra: "Em lại không nỡ xa mẹ cùng mấy đứa em, nên đã mang tới."“Ồ ~ "Mọi người nhìn cô với một vẻ mặt khác, lần đầu tiên trông thấy người lấy chồng còn mang theo một nhà mẹ đẻ đấy. Nhà chồng cũng nguyện ý?Bất quá người này ngược lại hiếu thuận.Hai người chị dâu lớn tuổi nhìn Hoa Chiêu lại thuận mắt thêm một tí."Đi thôi, chúng ta thương lượng một chút chỗ còn lại làm sao chia." Chị dâu Lý nói ra.Cuối cùng sau khi bàn bạc thảo luận, còn có 4 bãi đất trống lớn, vẫn để 4 nhà kia trồng ở tiền viện, mà 4 cái vườn nhỏ ở hậu viện thì Hoa Chiêu cùng Điền Thúy mỗi người trồng hai cái, diện tích lớn như vậy cũng không sai biệt lắm.Hoa Chiêu giải quyết xong vấn đề, về nhà liền hành động, thật sự bắt đầu thu thập sân nhỏ.Cô đi ra ngoài một chuyến, còn chính là vì chuyện này. Vốn tưởng rằng sẽ không thuận lợi, không nghĩ tới tất cả mọi người rất phân rõ phải trái, còn cho cô thêm hai cái sân nhỏ.Vậy cô bánh chưng đi, bánh chocola lại tốt rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận