Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1510 - Cô cũng biết cả hạ độc



Chương 1510 - Cô cũng biết cả hạ độc



Chương 1510: Cô cũng biết cả hạ độcO’Neill rất cảm động, cô Phương lại quan tâm anh ta như vậy.Lúc nãy đúng là anh ta đã toát ra một thân mồ hôi lạnh, kính ở trên thuyền lại gần như bị bắn nát, gió lạnh thổi vù vù, anh ta quả thật cảm thấy rất lạnh.Càng nghĩ đầu càng đau.Hoa Chiêu đã lôi Diệp Thư ra, nhường không gian lại cho O’Neill.Thuyền quá nhỏ, chỉ có một khoang thuyền nghỉ ngơi chính.O’Neill đứng lên, dư quang còn liếc lính đánh thuê một cái.Lính đánh thuê vẫn vững vàng như núi mà ngồi ở chỗ kia, chuyện gì cũng không làm.Ừm, anh ta suy nghĩ nhiều rồi, không phải do ly trà vừa rồi kia có vấn đề, sao cô Phương lại có thể hạ độc anh ta chứ?Lúc trước cô Phương đã cứu mạng anh ta, vừa rồi anh ta cũng coi như đã cứu mạng cô Phương.Bọn họ đã có ơn cứu mạng lẫn nhau.O’Neill yên tâm mà nằm ở trên giường, đắp chăn, ngửi mùi nước hoa không biết tên cực kỳ dễ chịu ở trên gối, rất nhanh đã ngủ rồi.“Uống trà đi.” Hoa Chiêu cười một cái, lại rót một ly trà cho lính đánh thuê đối diện.Trà này cô tự mình chọn, mùi vị độc đáo, bất kể là người có thích uống trà hay không đều sẽ thích.Lính đánh thuê này cũng thế, vốn dĩ anh ta không uống trà, không thích loại mùi cỏ xanh kỳ lạ này, rất buồn bực vì sao trên đời lại có người thích thứ này, thậm chí còn tốn số tiền lớn vì nó.Anh ta chỉ thích uống rượu.Nhưng vừa rồi cho Hoa Chiêu mặt mũi nên nếm một hớp, anh ta lập tức thay đổi ấn tượng đối với trà.Bây giờ thấy Hoa Chiêu lại châm trà, bèn thoải mái mà bưng lên một hớp uống sạch.Anh ta không thích uống trà cũng vì một nguyên nhân nữa, cái ly quá nhỏ.Sau đó người giống như là đãng trí, vẫn ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn thẳng, nhưng lại không có phản ứng gì với xung quanh.Diệp Thư duỗi tay quơ quơ ở trước mặt anh ta, đôi mắt của anh ta vẫn không nhúc nhích.“Thật hay giả vậy? Thế này cũng quá thần kỳ rồi?” Cô ấy ngạc nhiên mà cảm thán, lần đầu tiên cô ấy thấy Hoa Chiêu dùng thuốc độc trong truyền thuyết đó.“Không trụ được mấy phút đâu, tố chất cơ thể anh ta tốt, cùng lắm là năm phút, nhiều hơn thì anh ta sẽ nhận ra.” Hoa Chiêu nói.Mà thời gian ngắn, chờ anh ta hoàn hồn lại, cũng sẽ quên năm phút vừa rồi kia, tiếp tục như thường, giống như năm phút ngừng lại này không hề xảy ra.Nếu lượng thuốc lớn để tăng thời gian lên, thì anh ta sẽ nghi ngờ, vì sao vừa rồi mình lại thất thần ngẩn người.Chuyện bất bình thường tất có điều lạ.Người cảnh giác sẽ phát hiện ra khác thường.“Chị trông anh ta, đừng để anh ta ngã, lực bên ngoài sẽ kích thích anh ta tỉnh lại, em đi vào hỏi người kia.” Hoa Chiêu nói.“Mau đi mau đi.” Diệp Thư thúc giục.Hoa Chiêu nhanh chóng vào phòng ngủ, phun một ít “Nước nói thật” lên mũi của O’Neill.“Độc hạ cho Diệp Thư là độc gì?”Đây là câu hỏi thứ nhất của cô.O’Neill không hề do dự, mở miệng nói ra: “Là X-63.”Hoa Chiêu nhíu mày, tên này vừa nghe đã biết là không phải thứ gì tốt, quả nhiên là vật từ phòng thí nghiệm ra.Cô cũng không muốn biết thứ này tên là gì.“Thuốc giải ở đâu?” Hoa Chiêu hỏi.“Ở chỗ của cha tôi.” O’Neill nói.Giọng nói của anh ta cũng không quá rõ ràng, tốc độ cũng hơi chậm, giống như đang nói mớ, cũng may là vẫn có thể nghe được rõ.“Ở chỗ nào của cha anh?” Hoa Chiêu hỏi.“Tôi không biết.” O’Neill nói: “Cha tự lấy về.”Hoa Chiêu nhíu mày, vậy là còn phải đi tìm Mori Địch Luân.Cô cũng không còn câu hỏi nào khác.Cô tách miệng O’Neill ra, nhét vào trong miệng anh ta một viên thuốc không màu không vị cho vào miệng là tan, sau đó đi ra ngoài.Cô không quá thất vọng, cũng may thuốc độc kia dù sao cũng có thuốc giải, không ở trong tay O’Neill cũng không sao.Đến lúc đó đi tìm Mori, có thể trộm thì trộm, không trộm được thì đổi!Dùng mạng của O’Neill để đổi lấy thuốc giải.Xem thử là mạng của O’Neill ở trong mắt Mori Địch Luân đáng giá, hay là mạng của Diệp Thư đáng giá.Hoa Chiêu trở lại khoang thuyền, tiếp tục pha trà.Chưa tới năm phút, chỉ mới bốn phút, đôi mắt của lính đánh thuê đã chậm rãi liếc nhìn có thần.Chứng tỏ lực ý chí của người này không tồi.Anh ta hơi sửng sốt.Nhưng mà xung quanh vẫn như cũ, Hoa Chiêu vẫn đang phẩm trà như vừa rồi.“Trời lạnh lắm, anh uống thêm một chén nữa đi.” Hoa Chiêu lại đổ đầy cho anh ta.Lính đánh thuê cầm lên tiếp tục uống, không hề nghi ngờ gì.Đến bờ, O’Neill cũng tỉnh.Ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái.“Tuy rằng tôi sẽ giữ bí mật cho anh, nhưng mà không biết những người này có nhiều lời hay không.” Hoa Chiêu nói: “Cho nên anh vẫn nên mau rời đi, nếu không rời đi, thật ra cũng không sao, tôi tin tưởng cảnh sát là chính nghĩa, sẽ đứng về phe chính nghĩa.”O’Neill ha ha một tiếng.Anh ta có phải phe chính nghĩa hay không, cũng còn khó mà nói.“Tôi đi nói một tiếng với chị gái, sau đó sẽ đi.” O’Neill nói.“Cô Susanna không đi cùng với anh sao?” Hoa Chiêu hỏi.“Chị ấy tới để dạo phố, cũng đã một ngày không đi dạo rồi. Tôi có một yêu cầu quá đáng.” O’Neill nói: “Mong các cô giúp đỡ chăm sóc chị gái của tôi một chút, gần đây tâm trạng của chị ấy không tốt, các cô đưa chị ấy đi chơi đâu đó cho chị ấy giải sầu, làm ơn.”Anh ta nhìn Hoa Chiêu nói.Chút “Nhờ vả nhỏ” này không có gì khó, anh ta với cô Phương đều có ơn cứu mạng, cô Phương chắc chắn sẽ đồng ý.Đến lúc đó anh ta đi rồi, cũng có thể để cho Susanna có cơ hội tiếp cận với bọn họ, quan hệ quen thuộc một chút, mới tiện tìm hiểu tình hình của Diệp Thư.Tốt nhất là đi theo tới gặp ở nhà cha mẹ cô ấy.Người thân của cô ấy chắc chắn sẽ càng không đề phòng, có lẽ sẽ nói ra gì đó.O’Neill suy nghĩ rất chu toàn.Hoa Chiêu không từ chối anh ta, cười tủm tỉm nói: “Được chứ.”O’Neill cũng vui vẻ, nhanh chóng ngồi xe trở về khách sạn.Những người còn lại trên thuyền đánh cá bị bắt ở lại thuyền, không được thả xuống.Tới gần biển rồi, đã an toàn, bọn họ định nhảy xuống biển chạy trốn.Nhưng mà không biết làm sao, có lẽ là lúc trước ngâm ở trong biển quá lâu, bị cảm, cả người mềm như bông không có chút sức lực, để cho một mình Giản Bạch dùng lưới dây thừng trói chặt tất cả bọn họ.“Gọi Hướng Tiền tới.” Hoa Chiêu nói.Thật ra cô không quen với Hồng Kông lắm, lần trước tới là để tìm con trai, bận rộn một chuyến xong thì cũng trở về.Tuy rằng sau đó cũng đã tới vài lần, nhưng cũng chỉ là đi dạo phố.Nhắc đến mấy vấn đề sành sỏi như là bộ tư pháp, thì vẫn phải hỏi Hướng Tiền.Một vệ sĩ vội vàng đi.Chưa đến một giờ, Hướng Tiền đã lái xe chạy tới.Anh ta đã nghe kể về những chuyện xảy ra, nhìn thấy Hoa Chiêu, suýt chút nữa đã quỳ xuống.Sao lần nào cũng mạo hiểm kích thích quá vậy?Nhìn thấy Hoa Chiêu, trước tiên Hướng Tiền quan sát từ trên xuống dưới một lần, chắc chắn cô không bị thương xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Tuy rằng anh ta chỉ từng gặp Diệp Thâm một lần, nhưng mà ấn tượng Diệp Thâm để lại cho anh ta quá khắc sâu.Chẳng may Hoa Chiêu mà xảy ra chuyện gì ở nơi này, anh ta có chút sợ hãi.“Những người này đưa đến bộ phận nào, mới có thể được phán xử công bằng?” Hoa Chiêu không hề tán gẫu, trực tiếp hỏi.Cô không cần người thiên vị, chỉ cần phán xử công bằng liêm chính là được.Lần này cô đúng là người bị hại.“Tôi biết, đi theo tôi.” Hướng Tiền nói.Chuyện xảy ra ở vùng biển quốc tế, không nhất thiết phải giao cho cảnh sát ở vùng nào đó xử lý, như vậy rất tốt.Nếu không giao cho “Người quen” cũ của bọn cướp này, thì lại thành ra không tốt lắm.Bang phái hình thành thế lực, ai mà không có người quen, không có người quen cũng không thành lập được bang phái.“Trước khi đi đến đó cần phải làm một chuyện.” Hoa Chiêu nói.“Chuyện gì?” Hướng tiền hỏi.Hoa Chiêu hơi mỉm cười nói: “Tạo bằng chứng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận