Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1021 - Anh Giết Người.



Chương 1021 - Anh Giết Người.



Chương 1021: Anh Giết Người."Vậy thì đi bệnh viện a." Hoa Chiêu nói ra.Nói xong, trong sân đột nhiên tiến đến một đám người.Xe cứu thương của bệnh viện vừa vặn đến rồi.Người gọi điện thoại nói rất gấp, nói có người trọng thương sắp chết, mấy người bác sĩ y tá vội vã mà vọt đến.“Ở đây." Hoa Chiêu đưa tay mời đến.Cửa sổ đều mở ra, bác sĩ y tá nhìn thấy cô lập tức chạy tới, sau đó thấy người trên mặt đất, Hứa Khiết.Hoa Chiêu đã kiểm tra miệng vết thương, máu trên trán đã được cô lau sạch sẽ rồi, hiện tại máu cũng đã ngừng nửa ngày, mà cục sưng như quả trứng gà kia bất tri bất giác cũng đã xẹp xuống, chỉ còn lại có chút vết rách, cho nên thoạt nhìn cô ta cũng không dọa người.Bác sĩ vừa kiểm tra vừa oán trách: "Lần sau gọi điện thoại ăn ngay nói thật là được, không cần đem bệnh tình nói đến nghiêm trọng như vậy!""Không nghiêm trọng các người cũng không tới ah." Hoa Chiêu nói ra."Cô!" Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, cả giận nói: "Cô đây là lãng phí tài nguyên quốc gia!"Lúc này chưa có chế độ 102, xe cứu thương rất ít, bệnh viện lớn mới có một hai chiếc đấy, hơn nữa chỉ có lúc đụng phải bệnh nặng bọn hắn mới dùng đến.Bình thường những người đau đầu nhức óc, cảm mạo phát sốt đấy, ai kêu xe cứu thương? Kêu bọn hắn cũng không tới."Rốt cuộc cô ta sao rồi? Nghiêm trọng không? Cũng không phải tôi muốn gọi cho các người, là chính cô ta nói mình đau đầu sắp chết rồi, bắt chúng tôi gọi xe." Hoa Chiêu nói ra.Bác sĩ tức giận mà nhìn Hứa Khiết, nói ra: "Chỉ rách chút da, sao phải gào to như vậy, phụ nữ cũng phải học cách kiên cường! Đừng hở ra là muốn chết muốn sống!"Hứa Khiết đột nhiên cảm thấy ủy khuất, cô ta nhìn vệt máu trên mặt đất nói: "Thế nhưng mà tôi chảy nhiều máu như vậy. . ."Bác sĩ cũng nhìn thoáng qua trên mặt đất.Kỳ thật hầu hết máu đều khô bết trên tóc Hứa Khiết, lại chùi ở trên người cô ta, kỳ thật trên mặt đất cũng không có bao nhiêu."Trên đầu có rất nhiều mạch máu, rách da sẽ chảy rất nhiều, đừng ngạc nhiên! Trở về uống nhiều nước đường đỏ thì tốt rồi." Bác sĩ nói xong thu thập hộp cấp cứu muốn đi.Hoa Chiêu lại kiên trì mà hỏi thăm: "Bác sĩ, cô ta vừa rồi bị đập đầu, nghe nói rất dùng sức, ngài lại cẩn thận kiểm tra một chút, có thể bị chảy máu não hay không?"Nghe cô nói như vậy, bác sĩ ngừng lại, hỏi: "Đụng bao lâu rồi?"Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Danh."Một giờ trước rồi." Diệp Danh nói ra.Bác sĩ lấy ra đèn pin kiểm tra đồng tử Hứa Khiết một chút, lại hỏi cô ta mấy vấn đề, nói cô ta đi vài bước, làm chút kiểm tra nhỏ.Sau đó nói: "Cô yên tâm đi, cô ta rất tốt!"Nói xong đeo túi lên muốn đi."Đợi một chút!" Hoa Chiêu còn gọi lại nói."Lại sao nữa?" Nữ bác sĩ không kiên nhẫn mà quay đầu lại, bọn hắn rất bận rộn!"Cô ta còn muốn đi bệnh viện làm kiểm tra cái khác, thuận tiện đi cùng xe của các người chút.""Người còn ổn như vậy đi bệnh viện kiểm tra làm gì? Lãng phí tài nguyên quốc gia!"Hiện tại người cũng tự do di chuyển rồi, bệnh viện đã đầy người.Phàm là người có điều kiện, đều chạy tới mấy thành phố lớn xem bệnh, thủ đô đứng mũi chịu sào, bận rộn vô cùng.Vấn đề này Hoa Chiêu không trả lời, mà quay đầu hỏi Sử Đán: "Loại náo nhiệt này, mấy người đàn ông các người còn muốn đi qua gom góp sao? Có xấu hổ hay không?"Mặt Sử Đán thật sự có chút đen.Nhưng náo nhiệt ngày hôm nay, bọn hắn nhất định phải tham gia rồi.Đợi vài năm, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội ngày hôm nay, bọn hắn sao có thể bỏ qua?Hôm nay, nhất định phải lợi dụng người phụ nữ này, kéo Diệp Danh xuống!"Chúng tôi là nhân chứng, để chứng minh các người có tội, chúng tôi phải được chứng kiến từ đầu đến cuối, tránh cho các người trộm uy hiếp người bị hại." Sử Đán đứng lên."Tốt tốt tốt, mời ngài, mời tới gần mà chứng kiến!" Hoa Chiêu lui ra phía sau hai bước, nhường ra vị trí bên cạnh Hứa Khiết.Sử Đán không nghĩ nhiều, đi tới.Bác sĩ nhìn bọn hắn, không hỏi nhiều, đi ra khỏi gian phòng.Bị bác sĩ nói như vậy rồi, Hứa Khiết cũng không thể không biết xấu hổ mà giả chết rồi, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, vậy thì không cần giả bộ nữa.Mấu chốt là, hiện tại cô ta thật sự cảm thấy mình không có vấn đề gì rồi, mà ngay cả vết thương trên đầu cùng trên tay cũng chỉ hơi nhói, mà không phải là đau nhức kịch liệt rồi.Trong tay Hoa Chiêu thật sự có thứ tốt.Không phải vạn bất đắc dĩ, cô ta thực không nghĩ đắc tội Hoa Chiêu.Người này thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!Nhưng hiện tại, các cô chỉ có thể về sau chậm rãi chữa trị quan hệ.Hứa Khiết động viên chính mình, có vị lãnh đạo lớn kia làm chỗ dựa, cô ta nhất định có thể thuận lợi gả cho Diệp Danh đấy.Đến lúc đó Hoa Chiêu chính là chị em dâu của cô ta, cô ta sẽ dùng tất cả vốn liếng, nhất định có thể dỗ được cô ta làm chị em tốt với mình.Hứa Khiết đang thất thần, phía sau cô ta, Sử Đán cũng như thế.Từ khi gặp chuyện không may Diệp Danh cơ hồ không mở miệng nói chuyện, không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn phải ngẫm lại còn có lỗ thủng gì, làm thế nào để bù đắp, làm thế nào để ứng đối.Đột nhiên, hắn cảm giác dưới chân vấp một cái, đá vào một tảng đá, người liền ngã về phía trước.Phía trước hắn một mét chính là Hứa Khiết.Hứa Khiết bị đụng vào nên lảo đảo một cái.Chút va chạm nhẹ này không đủ để cho hai người té ngã.Bất quá ngay lúc hai người muốn đứng thẳng lại, lòng bàn chân Sử Đán đột nhiên đau nhói một cái.Hắn lập tức đau đến kêu to, phản xạ có điều kiện mà nắm chặt Hứa Khiết.Mà Hứa Khiết cũng cảm giác hai chân như bị cái gì đó giữ lại trên mặt đất căn bản không thể nhúc nhích được.Hai người lần này trọng tâm bất ổn, cùng nhau ngã trên mặt đất.Hứa Khiết ở dưới, Sử Đán ở trên.Cái ót Hứa Khiết chạm đất, kêu một tiếng, những người khác nghe được đầu cũng thấy đau.Bác sĩ gấp nhất, lập tức chạy tới tách hai người ra xem xét.Sử Đán không có việc gì.Hứa Khiết nhưng lại hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh.Máu tươi lại từ đầu chảy ra, chảy đầy đất.Sắc mặt của cô ta còn tệ hơn lúc nãy, một bộ sắp không xong rồi."Đã xong, Sử Đán, anh giết người." Hoa Chiêu đứng ở phía sau cả kinh kêu lên.Sử Đán lại trong giọng của cô nghe ra có chút hả hê cùng không có hảo ý.Hắn nhìn Hứa Khiết nhìn như sắp chết, lại nhìn Hoa Chiêu, hoảng sợ nói: "Không, không phải tôi! Là cô! Là cô hãm hại tôi!""Anh điên rồi sao?" Hoa Chiêu đứng ở trong đám người buông tay nói.Vừa rồi cô cho Sử Đán đi trước, sau lưng hắn là nhóm người kia, mà Hoa Chiêu cùng Diệp Danh đi ở cuối cùng.Hoa Chiêu cách xa Sử Đán đến mấy mét."Muốn tìm người để đổ lỗi cũng nên tìm người hợp lý chút, ví dụ như người đứng phía sau anh ah, tôi cách xa anh như vậy, sao có thể hãm hại anh?" Hoa Chiêu nói ra.Một câu làm cho xung quan Sử Đán không còn ai, đâu còn ai dám đứng cạnh hắn?"Sử Đán, anh đè chết Hứa Khiết rồi." Hoa Chiêu lại nói."Không không không, chính là cô! Cô rõ ràng đang trả thù chuyện của Diệp Danh vừa rồi!" Sử Đán reo lên: "Vừa rồi chân tôi đột nhiên đau nhói một cái, nhất định là cô làm!""Ah, anh chuột rút, đè chết Hứa Khiết rồi." Hoa Chiêu nói.Càng hợp lý nha ~"Không phải! Đây không phải là chuột rút! Còn có, là chỗ này không được bằng phẳng! Bằng không thì tôi sẽ không ngã!" Hai mắt Sử Đán sáng ngời nói: "Đúng, tiệm cơm mà không được san bằng, cô phải phụ trách!"Hoa Chiêu cười: "Mọi người đến xem, ở đây có chỗ nào không được san bằng?"Tất cả mọi người nhìn xuống dưới chân.Nền lát đá xanh, phong cách cổ xưa.Hơn nữa còn lát rất kín kẽ, cái khe hở nhỏ kia cũng không nhét vào được một trang giấy, nói không bằng phẳng, thật sự là trợn mắt nói dối rồi.Da đầu Sử Đán lập tức run lên, mới vừa rồi rõ ràng cảm giác đã đá vào một cục đá! Thật sự đã gặp quỷ rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận