Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 910 - Sống Phải Thấy Người, Chết Phải Thấy Xác.



Chương 910 - Sống Phải Thấy Người, Chết Phải Thấy Xác.



Chương 910: Sống Phải Thấy Người, Chết Phải Thấy Xác.Buổi tối, sắc trời tối lại, Văn Tịnh rốt cuộc cũng đi ra ngoài rồi.Người đàn ông đợi ở bên ngoài thở phào.Nếu cô ta không ra, hắn sẽ không để ý đến bại lộ mà gõ cửa nhìn một cái rồi.Văn Tịnh cúi đầu, che phủ kín, nhanh chóng lên xe.Người đàn ông lập tức khởi động ô tô."Tại sao lâu như thế?" Hắn không kiên nhẫn mà hỏi thăm."Anh quản nhiều như vậy làm gì? Là anh làm việc hay là tôi làm việc? Đi Đỗ gia." Văn Tịnh nói."Đi đâu? Không phải nên đi. . .""Đã rõ như vậy, vậy anh đi đi." Văn Tịnh lấy chai thuốc trong túi quần ném tới trên người hắn.Người đàn ông tức giận đến cắn răng, lại không lên tiếng nữa.Nhưng xe cũng không lái về phía Đỗ gia."Tôi cảm thấy Đỗ gia đưa ra điều kiện không tốt, tôi muốn cùng bọn họ bàn lại, bằng không thì không làm việc." Văn Tịnh vòng tay nói ra.Người đàn ông nghĩ nghĩ, quay xe một chuyến, đi về phía Đỗ gia.Hắn chỉ phụ trách theo dõi đấy, nhìn chằm chằm vào không cho Văn Tịnh chạy, về phần Văn Tịnh đi nơi nào, làm thế nào, hắn không quan tâm.Nhưng hắn hi vọng cô ta sớm làm xong, và đi trong buổi sáng, để hắn có thể về nhà sớm.Xe chạy ra khỏi thành phố.Điều này khiến những người đi sau có chút kỳ quái.Không phải đi nhà Hoa Chiêu sao? Sao lại ra khỏi thành phố rồi hả? Chẳng lẽ Đỗ gia thật sự có lòng tốt thả Văn Tịnh trốn đi? Làm sao có thể!Thấy ô tô tiến vào nơi hiện tại Đỗ gia đang ở, người phía sau mới yên tâm, đây là có chuyện cần.Bọn hắn dừng lại phía xa xa."Đến rồi." Người đàn ông vừa nói vừa ngáp.Hắn hai ngày này quá mệt mỏi, luôn không dám chợp mắt, tinh thần khẩn trương cao độ mà nhìn chằm chằm vào mỗi người từ trong toà nhà đi ra, chỉ sợ là Văn Tịnh ngụy trang chạy trốn.Hắn luôn phải không ngừng di chuyển xung quanh toà nhà, sợ Văn Tịnh nhảy cửa sổ chạy trốn.Còn phải tránh người xung quanh, bởi vì một người có gương mặt xa lạ cứ đi vòng quanh như vậy quá kỳ quái rồi.Việc hao tâm tổn trí đã làm hắn rất mệt mỏi rồi.“Chình là nhà này…” Hắn lại vừa ngáp vừa nói.Nhưng nói còn chưa dứt lời đột nhiên hai mắt trừng lớn, tay phải cũng đánh mạnh ra ngoài, đánh trúng Văn Tịnh.Văn Tịnh thốt một tiếng, gắt gao cắn chặt răng, đao trong tay dùng sức thêm một chút.Mắt người đàn ông đã muốn trừng ra, trong miệng lại không phát ra được thanh âm nào, bởi vì một cây đao nhọn đang cắm ở trên cổ của hắn.Đã qua thật lâu, Văn Tịnh mới run rẩy thu tay, rút thanh đao treo trên cổ hắn, cô ta không dám liếc mắt nhìn người đàn ông đã bất động, mà bắt đầu xử lý những dấu vết của cô ta ở trên xe.Xác định không có tý sơ hở nào rồi, cô ta mới đeo bao tay lặng lẽ xuống xe, tới gần Đỗ gia.Căn nhà rất lớn, bốn phía được bao quanh bởi một hàng rào làm bằng cành cây.Văn Tịnh ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí mà đem đao chôn ở bên trong hàng rào.Nhìn như được che dấu, nhưng lại để lộ đầy đủ sơ hở.Cô ta nhếch miệng, lại ngẩng đầu oán hận nhìn thoáng qua phòng ở, quay người nhanh chóng biến mất trong bóng tối.Độc chết Hoa Chiêu?Cô ta muốn.Nhưng cô ta càng muốn sống, càng muốn rời đi bệnh viện tâm thần!Cho nên hiện tại chuyện trọng yếu nhất là chạy trốn, mà không phải là làm chuyện ngu xuẩn!Nếu quả thật cô ta giết Hoa Chiêu, Đỗ gia sẽ bán cô ta, không, không cần bọn hắn bán, người Diệp gia cũng biết chắc là do cô ta làm.Cô ta từ bệnh viện tâm thần đi ra cũng đã hai ngày rồi, Diệp Danh không có khả năng không biết, có lẽ bây giờ đang có ai đó đứng sau cô a, chờ xem cô ta sẽ làm gì đó. . . .Bước chân Văn Tịnh càng lúc càng nhanh.Hai ngày nay, cô ta đã từ Văn Bình biết được vị trí hiện tại của Đỗ gia, địa hình xung quanh cô ta cũng đã nghiên cứu rõ ràng.Trên đường cái, nửa giờ sau sẽ có ô tô từ các tỉnh khác chạy qua, đi về phía nam, nếu cô ta có thể quá giang, rất có thể sẽ trốn thoát!Nếu như có thể thuận lợi đi nhờ xe?Văn Tịnh vừa chạy, vừa đem áo khoác bên ngoài rộng thùng thình cởi ra, cầm ở trong tay, lộ ra bộ quần áo bó sát người bên trong. . . ...."Ta cảm thấy có chút không đúng, chúng ta lại gần hơn một chút."Nói xong, hai người đi xuống xe, đi về phía Đỗ gia.Bọn hắn thấy được ô tô dừng ở cách Đỗ gia không xa ô tô, trên xe im ắng.Nhưng hai người đồng thời dừng lại, lập tức trừng lớn mắt.Không đúng!Bọn hắn ngửi thấy được đầm đặc mùi máu tanh!Một người nhanh chóng tiến lên, thấy được người đàn ông đã chết.Ai lại giết hắn ở chỗ này? Người Đỗ gia? Không có lý do!"Không tốt, đuổi theo!"Một người phi mau trở về lái xe, một người cẩn thận xem xét địa hình xung quanh, nhưng đêm không trăng không sao, mặt đất lại rất khô mát mặt, căn bản một chút dấu vết cũng không có.Nhưng người đàn ông này vẫn căn cứ vào kinh nghiệm, lựa chọn một phương hướng có khả năng chạy trốn nhất đuổi tới.Đừng nói, đây cũng chính là phương hướng Văn Tịnh chạy trốn.Rất nhanh, ngay tại ven đường hắn đã thấy được một bóng người rất khả nghi.Văn Tịnh cũng nhìn thấy chiếc ô tô đột ngột xuất hiện.Lòng cô ta lập tức trầm xuống, nói đúng mà, Diệp Danh sao có thể bỏ qua cho cô ta…Hận ý của cô ta lập tức phá tan đỉnh đầu, tràn ngập tứ chi cô ta, làm cho cô ta tràn đầy lực lượng.Cô ta quay đầu lại và chạy thật nhanh về phía sau lưng, chỗ đó là sông Đại Vân.Bên này đường không dễ đi, ô tô căn bản không thể tiến đến.Hai người xuống xe đuổi theo.Văn Tịnh bây giờ nhanh đến kinh ngạc, cô ta phóng tới bờ sông, lao xuống không ngừng.Ngay sau đó cô ta biến mất khỏi dòng sông.Hai người đuổi theo nhìn thấy dòng sông tối đen như mực lập tức dừng lại.Đã chậm một bước!Làm sao báo cáo kết quả công tác đây?"Tôi ở đây trông coi, nếu như cô ta biết bơi..., khả năng lát nữa sẽ lên bờ, anh trở về báo cáo tình huống." Một người nói ra.Cũng chỉ có thể như thế, tên còn lại nhanh chóng lái xe đi tìm Diệp Danh.Diệp Danh ngồi yên lặng trên ghế trong vài giây.Văn Tịnh thay đổi, có thể hạ độc hại hơn mười người, có thể độc hại một nhà già trẻ kể cả con của mình.Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ giết người, hơn nữa có vẻ còn rất nhanh và chuẩn.Nếu đó là một người đàn ông, anh sẽ rất tán thưởng đấy."Cô ta biết bơi, lặn." Diệp Danh nói ra: "Phong tỏa đường sông, toàn lực tìm kiếm. Sống phải thấy người chết phải thấy xác.""Còn có, thi thể kia không phải xử lý, đi tố cáo Đỗ gia giết người."Đã chết ở ngoài cửa Đỗ gia, chính là cùng người Đỗ gia có liên quan, đây chính là lễ vật Văn Tịnh đưa cho Đỗ gia.Mặc kệ ai tiễn đưa đấy, anh sẽ nắm bắt cơ hội để gây bất lợi với Đỗ gia.Vốn đang cho rằng người nhà này sẽ kéo dài hơi tàn, sẽ nhớ lấy mà sống thật tốt, không nghĩ tới bọn hắn còn tìm cách đánh chủ ý lên nhà Hoa Chiêu.Vậy thì đừng kéo dài hơi tàn đó nữa....Người Đỗ gia ngủ rất sâu, từ khi trúng độc, bọn hắn ngủ chìm thì ngủ say như người chết, đến mức không nghe thấy tiếng động nào.Hoặc có thể thính lực của họ bị tổn thương rồi.Dù sao thì đêm qua bọn họ cũng không nghe thấy tiếng xe đậu ngoài nhà.Bọn họ là bị thôn trưởng dẫn người đánh thức đấy."Các người cũng dám giết người!"Người Đỗ gia lập tức thanh tỉnh, còn tưởng rằng chuyện bại lộ, kết quả nghe xong mới phát hiện chuyện này không đúng, người bị chết cũng không phải Hoa Chiêu, mà là một người của bọn hắn.Càng tức giận hơn nữa chính là Văn Tịnh đã chạy.Vốn nên là người giám sát Văn Tịnh lại chết rồi, hung thủ ngoại trừ cô ta còn có ai?Nhưng chuyện này nói như thế nào đây? Nói bọn hắn thả Văn Tịnh để cho cô ta đi giết Hoa Chiêu?Hay là nói bọn hắn có tấm lòng bồ tát, không thể nhìn người đã hại cả nhà mình chịu khổ, muốn thả cô ta ra đi hưởng phúc?Người Đỗ gia quả thực có miệng khó trả lời.Khi cảnh sát tìm thấy các công cụ gây án từ dưới đất, bọn hắn càng là nói cái gì cũng vô dụng.Người một nhà đều bị bắt đi điều tra."Văn Tịnh đã tìm được chưa?" Diệp Danh hiện tại càng quan tâm chuyện này hơn.Bọn thủ hạ xấu hổ mà lắc đầu.Nếu như ngày hôm qua bọn hắn có thể phản ứng nhanh hơn một chút, sớm một chút, cũng không để cho Văn Tịnh chạy."Tiếp tục tìm." Diệp Danh nói. Dù sao sống phải thấy người chết phải thấy xác.Điện thoại đột nhiên vang lên."Vợ chồng Văn Bình đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nghi do bị đầu độc" Bên kia cho biết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận