Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1556 - Hàng hái.



Chương 1556 - Hàng hái.



Chương 1556: Hàng hái.Cuồi cùng Trương Quế Lan cũng kết thúc việc buôn bán ở Bằng Thành để về lại thủ đô, ngày hôm đó Hoa Chiêu ra ga đón bà ấy.Trương Quế Lan cao hứng, theo Hoa Chiêu đến nhà cô ăn tết.Vốn bọn họ luôn cùng nhau ăn tết, căn nhà này tuy rằng là của bà, thời gian bà ở đây thật ra không nhiều lắm.Hai mươi chín tết rồi, hương vị tết đã tràn ngập mười phần.Đặc biệt là bữa ăn tất niên vào ngày mai, hôm nay phải bắt đầu chuẩn bị.Trương Quế Lan đến nhà Hoa Chiêu cũng không có gì đáng chú ý, rất nhiều món ăn phải làm.Còn phải kéo bọn nhỏ lại đây, mấy cô gái đã lớn tuổi, phải bắt đầu dạy bọn chúng nấu ăn.Đây cũng là một kỹ năng sống cần thiết, nấu ăn tốt, chất lượng cuộc sống sẽ rất cao.Bởi vì luôn ăn mừng năm mới với nhau, hôm nay mọi người đến rất đông đúc.Đàn ông Diệp gia đều đi ra ngoài xã giao, Lưu Nguyệt Quế và Đường Phương Hà đều tới.Lưu Nguyệt Quế ở phòng bếp hỗ trợ, Đường Phương Hà tham gia một chút cho có lệ, đi một vòng, cuối cùng đến ngồi bên cạnh Hoa Chiêu cùng cô tán gẫu chuyện làm ăn.Câu đối mùa xuân năm nay bán được bao nhiêu, sách bán được bao nhiêu.Tóm lại việc buôn bán càng ngày càng tốt."Điều duy nhất không tốt là trên thị trường lại xuất hiện sách lậu! Giá chỉ bằng một nửa của chúng ta, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc buôn bán của chúng ta!” Đường Phương Hà nói."Không thể chứ? Lợi nhuận sách bài tập của chúng ta đã được ép giá xuống rất thấp, chất lượng tốt, còn có quan hệ với trường học, vậy mà những người khác có thể ép giá xuống một nửa? Vậy thì phải bù tiền vào sao.” Hoa Chiêu nói.Bây giờ sách bài tập đều rẻ, một quyển hai ba đồng, bài thi thì một đồng một bộ mười mấy hai mươi tờ.Lợi nhuận ép xuống một nửa, cho dù không phải bù tiền, vậy cũng không kiếm được bao nhiêu.Ngay cả khi lợi nhuận thấp, học sinh trung học trong một thành phố đều mua, cũng không kiếm được vài ngàn đồng.Mà hắn phải trả thêm chi phí thành phẩm, căn bản không hợp tính toán.Hơn nữa, cô không tin ai đó có thể cướp đi việc buôn bán của cô.Bọn họ thực sự có chất lượng tốt, cũng đã nói chuyện với trường học ...Tất nhiên không phải là bắt buộc mua, chỉ là nếu mua, họ sẽ là sự lựa chọn đầu tiên.Hoa Chiêu không cảm thấy mình làm như vậy là quá đáng, bởi vì cô dám đảm bảo sách bài tập trên thị trường này, chất lượng công ty cô là số một."Thím không nói sách bài tập, ý thím là câu đối mùa xuân!" Đường Phương Hà nói."À." Hoa Chiêu lại không ngạc nhiên.Chi phí của câu đối xuân lậu khá thấp, và lợi nhuận giảm xuống một nửa đối phương vẫn có thể kiếm được.Dù sao chi phí thành phẩm của câu đối mùa xuân thật sự rất thấp, vài phân tiền mà thôi, lại bán 1 đồng, 2 đồng một bộ."Còn có chữ Phúc." Đường Phương Hà nói.Hoa Chiêu tiếp tục cắn hạt hướng dương."Cháu không đau lòng sao?" Đường Phương Hà kỳ quái hỏi."Đau lòng chứ, nhưng đau lòng cũng vô dụng." Hoa Chiêu nói.Bây giờ vi phạm bản quyền cũng không phạm pháp, cô đau lòng vô dụng.Cô cũng không có cách nào bắt, bắt không lại, cô đoán chừng người trộm bản quyền này mọc lên như nấm, ở đâu cũng có.Đường Phương Hà gật đầu: "Đúng là như vậy, vốn thím cho rằng việc buôn bán câu đối xuân sẽ tiếp tục tăng lên, kết quả trì trệ không tiến, còn có chút lùi lại.... Năm nay in nhiều hơn!"“Vậy thì giữ lại sang năm bán." Hoa Chiêu nói.Hiện tại việc làm ăn của câu đối xuân, một năm kiếm được mấy trăm vạn, cô cảm thấy thật sự không ít, muốn độc bá thiên hạ, cũng không có khả năng.Nhưng hiện tại bọn họ lại đóng cửa, trộm được cũng là chữ của Diệp Danh!Hầu hết đều là chữ của Diệp Danh.Chữ Diệp Danh mỗi khi tết đến sẽ xuất hiện trước cửa ngàn nhà vạn hộ, nó đã mang lại cho anh cả rất nhiều danh tiếng.Ngay cả các lãnh đạo lớn phía trên cũng biết, tự mình gọi Diệp Danh qua hỏi, biết chuyện từ đầu đến cuối, còn khen hắn biết kiếm tiền....Kiếm tiền được rất nhiều, còn quang minh chính đại.Nhiều người lặng lẽ học.Có người tự nhận thư pháp tốt, cũng viết câu đối xuân giao cho nhà xuất bản, để bọn họ lấy ra bán.Có người vì chút phí nhuận bút kia, có người còn ký tên lên.Đường Phương Hà lẩm bẩm một hồi, phát hiện Hoa Chiêu thật sự bình tĩnh, bà cũng bị ảnh hưởng, bình tĩnh lại.Cũng đúng, bánh ngọt bị chia đi cướp không được, vậy thì nhìn thoáng một chút đi."Đợi thêm vài năm nữa." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Câu đối xuân và đồ trang trí cho tết nguyên đán này, một mình thành lập một công ty, lại tuyên truyền một chút, hình thành một thương hiệu, sau này chúng ta phải là người sản xuất câu đối xuân tốt nhất, mua ở chỗ chúng ta mới là chính hãng, mới có mặt mũi."Mua hàng nhái, mất mặt!Tổng cộng chỉ có mấy đồng, mười mấy đồng, không thể nói mấy trăm đồng.Tết đến chính là lúc đi thăm người thân, bạn bè, ai không sĩ diện?Thà bớt chút thức ăn ngon, cũng không thể thiếu chút tiền này!Ánh mắt Đường Phương Hà sáng lên.Bà cảm thấy chiếc bánh trở lại trong tay của mình một lần nữa!Cho nên việc làm ăn có vấn đề gì, vẫn phải tới tìm Hoa Chiêu!"Chờ mấy năm làm gì? Hãy bắt đầu vào năm tới!” Đường Phương Hà nói."Còn chưa phải lúc." Hoa Chiêu nói.Chưa đến năm 90, đề cập đến chuyện thương hiệu còn quá sớm.Chờ mọi người tự mình có ý thức về thương hiệu rồi ra tay, mới nước chảy thành sông."Thân thể Tiểu Đức Hạnh gần đây thế nào? Cháu nghe nói hôm nọ lại bị cảm lạnh?” Hoa Chiêu hỏi.Hai người trò chuyện về chuyện gia đình.......Trong khách sạn, Điền Tín im lặng nhìn Diệp Đan: "Tết rồi, về nhà mẹ đẻ, em để bọn anh ở khách sạn?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận