Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 320 - Tôi Mời Cô Đến Tiệm Ăn.



Chương 320 - Tôi Mời Cô Đến Tiệm Ăn.



Chương 320: Tôi Mời Cô Đến Tiệm Ăn.Hôm nay giờ làm việc buổi sáng, Hoa Tiểu Ngọc lại bắt đầu liên tiếp thất thần, những người kia có ý tứ gì? Là mặc kệ? Có phải đang thiên vị Trương Quế Lan?Cô ta không ngốc, càng nghĩ đến khả năng thứ hai nhiều hơn, không có một chút quan hệ nào, ai sẽ giúp Trương Quế Lan? Nghe nói có người báo cáo, đã sớm mượn cớ để sửa chữa cô ta ngược trở lại rồi!Tức chết cô ta!Cũng không biết Trương Tiểu Ngũ lúc nào thì đến? Đồ phế vật, lại để cho người ta chỉ một cước đã lăn qua lăn lại trên mặt đất.Nghĩ đến Trương Tiểu Ngũ, giữa trưa lúc ăn cơm, cô ta đã nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ.Lúc này mới qua vài ngày, mấy vết thương trên mặt hắn vẫn còn, vết máu còn chưa mất.Hắn cũng không muốn đến làm, nhưng trong xưởng lại đổ xuống một đám sản phẩm lỗi, có một số việc hắn không tự mình đến thì không được…Hắn vội vàng cơm nước xong xuôi, vội vàng chạy về nhà kho, nghĩ đến xong sớm về nhà sớm. Ánh mắt của người khác nhìn hắn làm cho hắn rất tức giận.Hoa Tiểu Ngọc "Đi ngang qua" trước mặt ."Ai nha!" Cô ta giống như bị làm cho hoảng sợ."Trương đại ca, anh bị gì vậy hả?"Trương Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc cùng… đau lòng của cô ta? Không trông thấy cười nhạo cùng có chút hả hê.Trương Tiểu Ngũ toàn thân khoan khoái dễ chịu."Không có việc gì, không cẩn thận ngã một phát, qua vài ngày thì tốt rồi." Trương Tiểu Ngũ không để ý mà nói."Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Hoa Tiểu Ngọc sốt ruột gật đầu, hai cái bím tóc rủ xuống trước ngực đưa qua đưa lại, cho thấy cô ta rất "Nóng lòng" đấy.Trương Tiểu Ngũ ánh mắt đều thẳng."Ah đúng rồi." Hoa Tiểu Ngọc từ trong túi quần lấy ra quyển sách mỏng lúc trước hắn đưa cho cô ta: "Cái này tôi xem xong rồi, trả lại cho anh."Cô ta giống như trong lúc vô tình lật qua lật lại quyển sách, để lộ ra tấm vé xem phim bên trong.Thể hiện rằng cô ta không có chiếm tiện nghi của hắn, đã phí phạm vé xem phim của hắn."Tôi không biết bên trong còn có cái này, không có kịp thời trả lại cho anh, khiến nó quá hạn rồi, thật xin lỗi." Hoa Tiểu Ngọc áy náy nói.Như thể nhắc nhở Trương Tiểu Ngũ, hắn còn có chuyện lớn chưa có làm xong đâu."Buổi tối có rảnh không? Tôi lại mời cô đây?"Hoa Tiểu Ngọc lập tức lắc đầu: "Tôi không đi, vé xem phim quá mắc, cũng không dễ bán, tự mình ở bên ngoài xem lộ thiên là được." Nói xong cô ta muốn đi."Cô đã đến rạp chiếu phim rồi hả?" Trương Tiểu Ngũ hỏi."Cùng đồng nghiệp đi đấy, bên ngoài có thể xem, cũng rất tốt, buổi tối hôm nay có đi một hồi…" Cô ta giống như phát hiện mình nói sai rồi, còn chưa nói xong liền vội vàng đi nha.Trương Tiểu Ngũ nhìn bóng lưng của cô ta cười cười.Bất quá hiện tại không rảnh để trêu chọc cô ta, hắn bước nhanh về phía nhà kho.Xưởng may của bọn hắn có rất nhiều nhà kho, kho của hắn chuyên về các sản phẩm bị lỗi, không lớn, chỉ có 2 người trông coi."Nhanh lên, chờ anhi đã lâu." Một người thủ kho khác thấy hắn lập tức ghét bỏ nói."Đây không phải là tới rồi sao, gấp cái gì." Trương Tiểu Ngũ tiến vào nhà kho, lập tức quay người đóng lại cửa lớn, từ bên trong khóa kỹ.Tốt rồi, kế tiếp, nơi này chính là để cho hai người bọn họ định đoạt rồi.Hai người chăm chú làm việc, đem một đống sản phẩm lỗi sắp xếp lại theo đẳng cấp, có hư hỏng nghiêm trọng, độ dày của sợi không đồng đều , những chỗ quá dày không thể châm kim, những cái quá mỏng kéo liền đứt, căn bản không có cách nào dùng.Có đủ thứ lung tung lộn xộn đấy, nhưng tháo ra còn có thể dùng.Có màu sắc không đều đấy, vẫn có thể sử dụng.Cũng có cái chỉ là rơi trên mặt đất bị bụi bẩn đấy.Những cái tốt, còn có thể sử dụng bọn hắn đều lựa ra, để vào cùng một chỗ, lúc tan làm sẽ mang đi bán.Hiện tại đang lúc tài nguyên khan hiếm, mua một cuộc còn phải cần rất nhiều phiếu vé vải đây này.Bọn hắn ở thủ đô thì không cần, nhưng ở bên ngoài ngoại thành, ở nông thôn, sau khi tháo chăn ra để giặt đều được đem khâu lại cẩn thận từng li từng tí rồi cất kỹ, sau này lại tiếp tục dùng, cẩn thận vô cùng.Bởi vì bọn hắn không mua được.Một giỏ kim chỉ vải sợi, bọn hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa gần như không mất bất cứ chi phí nào.Họ sẽ phân loại những sợi chỉ kém chất lượng nhất, một trục hoặc thậm chí là hai trục cho xử lý nội bộ. Tất nhiên, "nội bộ" này chỉ có bốn người bọn họ.Bên ngoài còn có 2 người, một người phụ trách ở xưởng chuẩn bị nhiều hơn một chút sản phẩm bị "Dính bụi", một chút sản phẩm bị khuyết điểm nhỏ nhặt, một người là trưởng nhóm phụ trách vấn đề này.Xử lý mấy sản phẩm lỗi này như thế nào, cũng không thể do quản kho định đoạt, phải có lãnh đạo nhà xưởng chuyên môn phụ trách.Mỗi lần làm xong, lại có hơn mười đồng đến tay.Trương Tiểu Ngũ vui vẻ mà đi ra ngoài, đứng ở đường đến căn tin đợi Hoa Tiểu Ngọc.Lúc tan làm, Hoa Tiểu Ngọc quả nhiên là nhóm đầu tiên đi căn tin.Trương Tiểu Ngũ phát hiện, cái cô gái nông thôn này đối với ăn cơm là tích cực nhất."Đồng chí Hoa, chờ một chút." Vì đạt được mục đích, Trương Tiểu Ngũ gọi còn rất đứng đắn, biểu cảm cũng rất đứng đắn.Nhưng là không ai tin hắn."Gọi cô đấy." Một người đồng nghiệp đi cùng Hoa Tiểu Ngọc lập tức đẩy cô ta một cái, sau đó nháy mắt ra hiệu mà thẳng bước đi.Hoa Tiểu Ngọc rất tức giận, nhưng nhớ tới mục đích của mình, chỉ có thể nhịn, cũng rất đứng đắn mà nhìn Trương Tiểu Ngũ: "Đồng chí Trương, có chuyện gì?""Là như thế này, tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo cô một chút."Hắn đứng ở bên ngoài lối đi chính, có chút xa, Hoa Tiểu Ngọc phải đến gần vài bước.Người đi tới đi lui rất nhiều, tất cả mọi người đều sốt ruột ăn cơm, lớp người đi ra cùng Hoa Tiểu Ngọc cơ bản đều đã đi qua, những người biết cô ta cũng ít đi, chỉ nhìn thoáng qua bọn họ một cái liền đi rồi.Trương Tiểu Ngũ lập tức nhỏ giọng nói: "Đi, đi ra ngoài ăn, tôi mời cô đến tiệm ăn! Chúng ta đi ăn thịt kho tàu!"Hoa Tiểu Ngọc lập tức không tự chủ mà nuốt một ngụm nước miếng.Trương Tiểu Ngũ dấu đi khinh bỉ dưới đáy mắt, chỉ là cười đến vẻ mặt chất phác. Đáng tiếc hắn đã quên mình bây giờ có bộ dáng gì.Hoa Tiểu Ngọc lập tức buồn nôn mà cúi đầu, mất luôn cảm giác thèm ăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận