Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1018 - Nhìn Quen Mắt.



Chương 1018 - Nhìn Quen Mắt.



Chương 1018: Nhìn Quen Mắt.Hoa Chiêu lại nhìn Đào Lam vài lần, càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhưng vẫn không nhìn ra hắn đến cùng là giống ai.Được rồi, khả năng người đẹp trai đều có vóc người giống nhau, cô gặp quá nhiều người đẹp trai nên sinh ra ảo giác rồi.Ánh mắt Hoa Chiêu rất có tính xuyên thấu, hơn nữa khí thế của cô rất lớn, cô đứng ở nơi đó, cũng đã hấp dẫn vô số ánh mắt.Đào Lam vừa quay đầu cũng nhìn thấy Hoa Chiêu, rõ ràng sững sờ, bước chân cũng dừng lại.Diệp Lị lúc này mới quay đầu, nhìn thấy Hoa Chiêu.Lập tức lại càng hoảng sợ."Sao chị lại tới đây?" Cô ta thốt lên nói.Đào Lam cúi đầu, tò mò nhìn cô ta, người quen biết của cô ta?"Đây là chị dâu hai của tôi!" Diệp Lị lập tức nói ra.Kết hôn rồi, đừng nhớ thương!Biểu cảm của Đào Lam không thay đổi, không nhìn ra thất vọng.Trong lòng Diệp Lị lập tức thoải mái rồi.Cũng đúng, hắn không phải là loại đàn ông coi trọng bên ngoài!"Sao chị lại tới đây?" Diệp Lị chạy đến trước mặt Hoa Chiêu lại hỏi."Chị tới thăm em một chút." Hoa Chiêu nói ra.Da mặt Diệp Lị run rẩy, nếu như là trước kia, cô ta khẳng định là cảm thấy Hoa Chiêu không có ý tốt!Nhưng lần trước lúc ăn cơm, Hoa Chiêu nhẹ nhàng mà chú ý đến cuộc sống học tập của cô ta, còn chỉ điểm cho cô ta về phương pháp học tập.Cái thái độ kia, thấy thế nào cũng không giống như là đang châm chọc cô ta.Nét mặt của cô ta do dự, kỳ thật trong lòng vẫn không hiểu nổi Hoa Chiêu muốn làm gì.Nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu cũng chưa từng quan tâm cô ta như vậy.Sao đột nhiên lại thay đổi?Hoa Chiêu không giải thích, cô chỉ thích làm việc."Em lần trước nói môn tiếng anh rất khó khăn, đặc biệt là phát âm, rất khác với những gì giáo viên dạy trước kia, chị cố ý tìm một vài băng từ đưa tới." Hoa Chiêu đem đồ đã chuẩn bị tốt đưa cho cô ta."Có băng từ cùng sách vở, Vừa nghe vừa đối chiếu, nghe nhiều em sẽ phát hiện anh ngữ kỳ thật rất đơn giản." Hoa Chiêu nói ra.Các cô nói chuyện không che giấu, ánh mắt xung quanh lập tức từ trên mặt Hoa Chiêu chuyển qua trên tay Diệp Lị, ánh mắt so với việc thấy Hoa Chiêu còn nóng bỏng hơn.Diệp Lị cầm đồ, nháy mắt nhìn Hoa Chiêu.Những vật này rất khó kiếm được, cũng không phải nói mua liền mua được đấy.Cô ta cúi đầu nhìn sách trong tay, cũng không giống xuất bản trong nước, có lẽ là Hoa Chiêu mang từ nước ngoài về.Đến khoe khoang cô ta đã từng ra nước ngoài sao?"Không hiểu có thể đến hỏi chị bất cứ lúc nào." Hoa Chiêu dừng một chút nói ra: "Nếu chị không rảnh em còn có thể tìm chị Thư hỏi."Gần đây luôn có các âm mưu quỷ kế nhằm vào mấy người lứa tuổi này của Diệp gia, trước khi Diệp Lị lên đại học Diệp Danh cố ý dặn dò Diệp Lị, che giấu tung tích, không được nói chuyện nhà mình, với bên ngoài chỉ cho phép nói mình xuất thân gia đình bình thường.Cho nên Hoa Chiêu hiện tại cũng không nhắc đến tên "Diệp Thư".Diệp Thư cũng không phải hạng người vô danh, đối với đại chúng mà nói, cô ấy thậm chí còn nổi danh hơn so với những người khác của Diệp gia, bởi vì cô ấy là diễn viên."Được rồi, học tập cho tối, chị đi trước." Hoa Chiêu nói xong đi thật.Cô chỉ là tới gặp người.Hơn nữa cô đã nhìn ra, Diệp Lị hiện tại nhiệt tình, đối phương lại có chút lãnh đạm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có suy nghĩ gì.Bằng không thì hắn hoàn toàn có thể bước nhanh một chút, để cho Diệp Lị không đuổi kịp.Nhưng hắn không có, hắn phối hợp với Diệp Lị bước chậm lại.Cũng không biết đây là xuất phát từ lễ phép, hay cái gì khác."Chị dâu em tiếng anh rất tốt sao?" Đào Lam lên tiếng, hỏi Diệp Lị.Diệp Lị đem cuốn sách bị ánh mắt mọi người nhìn cho nóng hổi nhét vào túi sách, khóe miệng cong lên, nói ra: "Tạm được. . . Chị ấy từng là giáo viên anh ngữ đấy."Cô ta xuất thân bình thường, lại không thể có người ra nước ngoài học, chị dâu hai~ đây cũng không phải là cô ta cố ý nói dối."Tôi thấy có ba quyển, không bằng, em cho tôi mượn trước một quyển nhìn xem? Xem hết sẽ trả lại em." Đào Lam nói."Anh cũng cảm thấy hứng thú với anh ngữ?" Mắt Diệp Lị lóe sáng mà hỏi thăm."Có chút hứng thú." Đào Lam nói ra."Chúng ta giúp nhau học tập!"Diệp Lị đột nhiên vạn phần cảm tạ Hoa Chiêu, cô ta có vấn đề gì cũng không cần hỏi Hoa Chiêu, cô ta đến hỏi Đào Lam là được?Rốt cuộc có một lý do để có thể quang minh chính đại mà tiếp cận hắn!Đào Lam cong khóe miệng, nhưng không nói gì.Hai người cùng đi căn tin, sau đó liền tách ra.Diệp Lị còn chưa dám ngồi ở bên cạnh hắn ăn cơm, vậy thì có chút quá bại lộ.Cô ta cũng biết tâm tư của mình không thể bại lộ.Được từ từ sẽ đến...."Sao rồi?"Hoa Chiêu từ trường học đi ra, Ngũ Lạc lập tức hỏi."Phải tìm một người luôn nhìn chằm chằm vào rồi, tôi cảm thấy không đáng tin cậy, vẻ mặt thầm mến của Diệp Lị quá rõ ràng, cũng chỉ có cô ta không nhìn thấy, tìm người nhìn xem có gì bất thường không." Hoa Chiêu nói."Đào Lam kia có ý tứ gì?" Ngũ Lạc lại hỏi.Lần này Hoa Chiêu không trả lời, mà hỏi: "Anh có tư liệu của hắn không?""Có." Ngũ Lạc nói: "Hắn là người Ba Thục, trong nhà có chút thế lực ở địa phương, thi đậu đại học cùng năm với cô, sau đó ở lại trường trở thành giáo viên."Người này ở thủ đô vài năm không truyền ra tin đồn gì không tốt, chưa từng cùng bạn học nữ làm đối tượng."Vừa làm giáo viên được một hai tháng, đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho hắn lại không ít, nhưng hắn đều cự tuyệt.”"Hai mươi tuổi không đi xem mắt, tôi đoán hắn hoặc là có bệnh, hoặc là muốn câu cá lớn."Hoa Chiêu không lên tiếng, không chừng người ta muốn độc thân đấy.Bất quá ở thời đại này, người có loại tư tưởng này tuy có những cũng không nhiều."Nhìn lại một chút." Hoa Chiêu nói: "Nhìn xem Diệp Lị có thể phát sinh chuyện gì hay không."Nếu là thầm mến, vậy thì giấu ở dưới đáy lòng đừng biểu hiện ra ngoài, không biểu hiện ra, không làm chuyện gì kích thích, thầm mến ai cũng không có người quản....Đào Lam cầm theo quyển sách mượn được của Diệp Lị trở lại ký túc xá, nhìn lại.Trong đầu đều là bộ dạng của Hoa Chiêu.Hắn cũng thấy cô có chút quen mắt, giống như đã từng quen biết, giống như đã gặp ở đâu.Nhưng hắn lại dám khẳng định mình tuyệt đối chưa thấy qua.Bằng không thì cái khuôn mặt kia, gặp rồi, sao có thể có người quên?Được rồi, vẫn là học tập quan trọng hơn.Học tập là cơ hội duy nhất thay đổi vận mệnh của hắn.Hắn phải học tập thật giỏi, tranh thủ cơ hội ra nước ngoài học tập.Vì chuyện này, hắn có thể lợi dụng hết thảy tất cả tài nguyên có thể lợi dụng bên người.Kể cả phụ nữ.Diệp Lị đối với bên ngoài nói mình là người bình thường, nhưng lúc cô ta nhập học, trong hồ sơ đã viết rõ ràng cha cô ta là ai, chức vị gì.Người khác không biết, hắn thân là phụ đạo viên của cô ta nên phải biết rõ....Hoa Chiêu về đến nhà, liền gặp được Diệp Thâm.Anh đang ôm tiểu Thận nghe Thúy Vi kể chuyện xưa.Tiểu Thận trong ngực anh đang nghiêng đầu, tập trung tinh thần mà nhìn Thúy Vi, giống như nghe hiểu vậy.Thúy Vi càng nói càng hăng rồi.Hoa Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài, sắc trời còn sáng rõ đây này."Thật kỳ lạ, anh lúc này đã trở lại rồi hả? Chuyện bận rộn đã xong?" Hoa Chiêu ngồi ở bên cạnh Diệp Thâm hỏi."Còn kém một chút xíu." Diệp Thâm nói ra: "Em đang bận rộn cái gì vậy? Nghe nói em gần đây mỗi ngày đều mời khách, rất bận?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận