Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 845 - Chứng Cớ Xác Thực.



Chương 845 - Chứng Cớ Xác Thực.



Chương 845: Chứng Cớ Xác Thực.Biên Mỹ Quyên kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cái hộp vài giây, nói ra: "Lúc cô bán nhân sâm tôi thấy cái hộp khá nhỏ, sợ không bảo quản được nhân sâm, liền tự mình mua một cái hộp khác!"Cô ta vậy mà rất thông minh, đem lỗ thủng lấp liếm qua.Hoa Chiêu gật gật đầu, một cái hộp xác thực cũng không coi là chứng cớ xác thực.Cô một chút cũng không gấp.Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là tìm ra cây nhân sâm cô bán, có lẽ nó vẫn được giấu ở trong phòng của Biên Mỹ Quyên.Nó cũng không thể bị Biên Mỹ Quyên ném đi, hoặc là ăn hết.Mặc dù bị cô ta bán đi, vậy chỉ cần tìm được người mua, cũng có thể chỉ ra và xác nhận Biên Mỹ Quyên rồi.Đột nhiên, ông Tôn mở miệng: "Cái này vốn cũng không phải là nhân sâm, có thể là dùng đồ giả đánh tráo. . ."Tim Biên Mỹ Quyên lập tức vọt lên cổ họng, có dự cảm không ổn.Quả nhiên, ông Tôn nói: "Người có loại kỹ thuật này, tôi ngược lại cũng biết một người, cũng ở thủ đô."Ông nói xong nhìn người Biên gia bên cạnh, biểu cảm trên mặt không chút nào che dấu sự thất vọng, chán ghét.Sự kinh ngạc ban đầu đi qua, ông từ từ suy nghĩ đến một loại khả năng.Ông đã từng nói qua về người này với bọn họ, cây nhân sâm này tám chín phần là xuất từ chỗ kia.Bọn hắn cố ý đổi nhân sâm, vu oan cho Hoa Chiêu!"Ai?" Diệp Danh hỏi.Ông Tôn nói tên người cùng địa chỉ.Diệp Danh lập tức cho người đi đem người đó mang tới.Biên Mỹ Quyên vẫn còn cố gắng chống đỡ, nhưng trạng thái cả người đều có chút không tốt rồi, cũng không dám cùng Hoa Chiêu đối mặt nữa, thân thể lạnh run.Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự dị thường của cô ta.Trong lòng người Biên gia lập tức như bị ném tới chảo lửa chịu dày vò, đều là Biên Mỹ Quyên giở trò quỷ?Sớm biết như vậy đã không đốt giấy để tang và cãi lộn ở cửa ra vào rồi!Hiện tại tốt rồi, nếu quả thật là do Biên Mỹ Quyên làm, vậy cả nhà bọn họ sẽ trở thành trò cười của toàn bộ người thủ đô!Diệp Đào vọt vào phòng, trước tiên đến nhìn nhân sâm trên bàn.Hắn lập tức trừng lớn mắt, chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm người Biên gia: "Cái này chính là nhân sâm mà các người nói, mua được từ trong tay Hoa Chiêu? Làm Biên lão gia tử ăn vào chết người?”Không có ai trả lời hắn.Trước đó bọn hắn khẳng định sẽ điên cuồng mà gật đầu, nhưng hiện tại. . . .Diệp Danh thay bọn hắn trả lời: "Đúng vậy."Biên Lập Nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào con gái, há hốc mồm, muốn nói không phải.Nhưng nếu như không phải, vậy bọn họ hiện tại có thể lăn.Đâm lao phải theo lao.Diệp Đào có được đáp án từ Diệp Danh, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Biên Mỹ Quyên.Cây nhân sâm này cùng cây ngày đó Hoa Chiêu bán khác nhau rất lớn, mặc dù hắn không hiểu, hắn cũng nhận ra được, cái này căn bản không phải là cây Hoa Chiêu bán kia.Biên Mỹ Quyên nói dối, cô ta vu oan cho Hoa Chiêu!"Tại sao cô phải làm như vậy?" Hắn có chút mê mang mà hỏi.Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Biên Mỹ Quyên là vì tiền sao? Vì tiền mà lấy đi mạng ông nội mình? Cô ta có thể ngoan độc như vậy sao?Hắn không tin."Tôi cái gì cũng không làm." Biên Mỹ Quyên nói.Nhưng trong giọng nói đã mang theo sự chột dạ rõ ràng.Hiện tại cô ta chỉ hi vọng ông già bán thuốc giả kia không ở nhà, không bị người Diệp gia bắt được.Hoặc là, ông ta dứt khoát trực tiếp chết đi cho xong!Như vậy cô ta sẽ không có việc gì rồi.Đang nghĩ ngợi, người bán thuốc giả kia đã bị người ta kéo vào.Thấy căn nhà này, ông ta biết đã đụng phải cọng rơm hơi cứng, nói xạo vô dụng.Ông ta thống khoái mà thừa nhận "Nhân sâm" trên bàn chính là mình làm đấy."Tôi đã làm nó, cũng không định dùng nó đi hại người ah! Chuyện không liên quan đến tôi!" Ông ta nói."Ông làm ra nó, không liên quan đến ông thì liên quan đến ai!" Biên Lập Nhân tiến lên định đánh.Hiện tại chỉ có thể đem mọi chuyện đều đổ lên đầu ông ta, mới có thể giảm bớt sự xấu hổ của bọn hắn.Nhưng ông ta đã bị Lưu Minh ngăn cản, không đập vào.Vệ sỹ của Hoa Chiêu lúc này cũng đều ở trong phòng, nhìn chằm chằm vào người Biên gia.Người Biên gia đành phải trung thực ngồi xuống, không đứng lên.Người bán thuốc yên tâm, nói: "Nếu tôi làm đao đấy, vậy đao đó giết người cũng là do tôi sao? Rõ ràng là vấn đề của cô ta, cô ta biết rõ món đồ chơi này là giả, lại để cho ông nội cô ta ăn, ăn xong xảy ra vấn đề đương nhiên là do cô ta!""Cô ta biết là giả?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi."Đúng vậy đúng vậy!" Ông ta dốc sức liều mạng gật đầu: "Chính cô ta nói với tôi đấy, muốn mua đồ giả, chỉ cho tôi 200 đồng. 200 đồng mà đòi mua nhân sâm 20 năm? Mua một cây ba năm cũng không được.""Biết rõ ah. . . ." Hoa Chiêu ý vị thâm trường mà nhìn Biên Mỹ Quyên."Biết rõ. . . ." Diệp Đào cũng nhìn Biên Mỹ Quyên, lặp lại những từ này.Ngay từ đầu hắn vẫn không nghĩ về cô ta theo hướng xấu nhất, hắn cho rằng cô ta bị người ta lừa dối rồi, cảm thấy đây cũng là nhân sâm tốt, so với loại Hoa Chiêu bán còn tốt hơn!Hoặc là, suy nghĩ về cô ta tệ hơn một chút, cô ta vì tiết kiệm tiền, đem nhân sâm của Hoa Chiêu bán đi với giá cao hơn, sau đó tiêu tám ngàn, một vạn, lại mua một cây nhân sâm sơn dã 20 năm bình thường.Không nghĩ tới, cô ta biết là giả."Vì cái gì?" Ánh mắt Diệp Đào càng nghi hoặc, cô ta muốn dùng mạng của ông nội mình, đến vu oan cho Hoa Chiêu?Hoa Chiêu cùng cô ta, có thù hận lớn như vậy sao?Biên Mỹ Quyên hiện tại đã ngồi phịch ở trên ghế sô pha, toàn thân run rẩy, không còn khí lực nói chuyện.Cái dạng này đã nói rõ hết thảy."Vì cái gì!"Biên Lập Nhân giãy giụa khỏi tay Lưu Minh, trở lại vọt tới trước mặt cho cô ta một cái tát."Vì cái gì!" Ông ta lại hỏi, một cái tát lại một cái tát.Nó đem cha hại chết! Cũng đem cả nhà bọn hắn hại chết! Kẻ nghiệp chướng này!Những người khác của Biên gia cũng nghi hoặc, đều muốn xông lại đánh Biên Mỹ Quyên.Biên Mỹ Quyên lập tức bị xúm vào đánh rồi.Hoa Chiêu nhíu mày: "Muốn đánh muốn giết trở lại nhà mình hãy làm."Mấy người vệ sỹ lập tức tiến lên, đem người Biên gia kéo ra.Diệp Đào đi tới, ngồi xổm trước mặt Biên Mỹ Quyên, ngẩng đầu hỏi: "Vì sao?""Tôi, tôi cũng không có biện pháp, tôi làm mất nhân sâm, chỉ có thể tìm một cây thay thế, nhưng tôi không có tiền. . ." Biên Mỹ Quyên đột nhiên khóc lớn:"Tôi không nghĩ tới sẽ hại chết ông nội! Tôi cho rằng không có việc gì! Ông ta nói là dùng rễ cỏ làm đấy, ăn hết không có việc gì!"Người bán thuốc lập tức hô: "Nhưng phàm là người bình thường, ăn hết cũng không có việc gì! Dù là ông nội cô đã 84, chỉ cần ông ta không nằm liệt giường nhiều năm, ăn hết cũng không có việc gì."Chỉ có trường kỳ nằm trên giường, cực kỳ suy yếu rồi mới không thể ăn.Nhưng loại người này rất hiếm, ông ta cho rằng sẽ không gặp phải.Ai nghĩ đến sẽ đụng phải.Diệp Đào giống như không nghe thấy, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Biên Mỹ Quyên: "Cô nói dối, ngày đó tôi đem cô về đến tận nhà cô, nhân sâm kia có thể mất đi nơi nào? Nhét vào cửa nhà cô sao?""Có lẽ là lúc ngồi xe, mất trên đường rồi." Biên Mỹ Quyên nói ra.Cô ta cũng rất lợi hại, lời nói dối há miệng sẽ tới, hơn nữa cũng coi như hợp lý."Không có khả năng."Đáng tiếc cô ta đụng phải Diệp Đào."Nếu như cái hộp gỗ kia rơi trên mặt đất, tôi sẽ nghe thấy đấy." Diệp Đào nói.Điểm ấy hắn phi thường có tự tin.Hắn trong mấy năm đã tích lũy được 6 vạn tiền trợ cấp, tuyệt không phải là người thường."Dù sao, thật sự đã mất, tôi cũng không có biện pháp!" Biên Mỹ Quyên khóc ròng nói.Về sau mặc cho ai hỏi lại, cô ta đều dùng lí do này thoái thác.Chuyện cũng coi như tra ra manh mối, Hoa Chiêu không muốn nhìn thấy cô ta nữa.Cô nói với mấy người cảnh sát đang yên tĩnh ngồi ở góc phòng: "Mấy vị đồng chí đều nghe thấy được, chứng cớ vô cùng xác thực, bọn hắn vu oan cho tôi."Người Biên gia. . . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận