Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1200 - Sao Lại Không Có Lòng Đồng Tình Như Vậy.



Chương 1200 - Sao Lại Không Có Lòng Đồng Tình Như Vậy.



Chương 1200: Sao Lại Không Có Lòng Đồng Tình Như Vậy.Tôn Tiểu Kiều quen biết Hoa Chiêu, trước kia khi Dương Lập đi làm phiền Miêu Lan Chi mời bà về diễn, cô ta đã đi theo tới Diệp gia, gặp Hoa Chiêu vài lần.Biết thân phận của cô.Để cho cô ta kêu gào với Hoa Chiêu, cô ta thật sự không dám."Ô ô ô. ..." Tôn Tiểu Kiều nhất thời khóc lên.Vừa khóc vừa lau nước mắt, đi về phía Hoa Chiêu: "Chị Hoa, chị có thể nhường cho em một chút được không? Vai này thực sự rất quan trọng đối với em!”"Lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết làm sao, bác sĩ thế nhưng chẩn đoán nhầm em mang thai, chuyện còn truyền ra ngoài, thanh danh của em cũng không còn!”"Em quá oan uổng...""Diễn, tiếp tục diễn." Dương Lập đột nhiên nói với Hoa Chiêu: "Chái nhìn kỹ ngữ khí và thần thái của cô ta, hãy học tập một chút, bản lĩnh này của cô ta vẫn rất tốt, nếu cháu có thể học được một nửa, chú sẽ rất hài lòng.”Hoa Chiêu nhất thời buồn cười nhìn Dương Lập, lúc trước sao không phát hiện ông ấy lại độc miệng như vậy?Tôn Tiểu Kiều tức giận đến mức không diễn nổi nữa!Nhưng rốt cuộc công phu của cô ta rất sâu, làm như không có việc gì tiếp tục khóc lóc kể lể với Hoa Chiêu: "Nếu em không tiếp tục diễn xong bộ phim này, lời đồn sẽ trở thành sự thật, em...""Có liên quan gì đến tôi?" Hoa Chiêu ngắt lời cô ta."Cô có thể diễn xuất hay không, đây có phải là lời đồn hay không, liên quan gì đến tôi?" Hoa Chiêu nói rõ ràng hơn."Vì vậy, . Đạo diễn, phòng của tôi ở đâu? Tôi muốn dỗ đứa nhỏ ăn tối.” Cô nói.Tôn Tiểu Kiều cứng đờ ở đó.Mấy lần trước gặp Hoa Chiêu, Hoa Chiêu cho cô ta cảm giác chính là một bình hoa xinh đẹp. Hoàn toàn dựa vào gương mặt, chỉ đến khi sinh con mới lấy thân phận một thôn cô chen vào nhà họ Diệp.Cô ta (HC) có gì? Cô ta không có gì cả!Ngay cả đỗ thủ khoa, sinh viên đại học, cô ta cảm thấy đều là giả, là Diệp gia đang dán vàng cho Hoa Chiêu.Hoa Chiêu hẳn nên là một người phụ nữ cẩn thận khúm núm.Kết quả, tại sao không có lòng trắc ẩn như vậy! Hơn nữa nói chuyện cứng rắn như vậy, cô ta không sợ truyền ra ngoài thanh danh sẽ xấu sao?“Ha ha ha!” Dương Lập lại càng nhìn Hoa Chiêu càng thích, ông thích độc miệng a."Nào nào, chú dẫn cháu đến phòng." Dương Lập nói."Đạo diễn!" Tôn Tiểu Kiều đột nhiên túm lấy cánh tay ông không cho ông đi."Đạo diễn, tôi không có thai! Hãy để tôi tiếp tục diễn xuất, không cần phải làm lại quá nhiều! Giảm khối lượng công việc của mọi người, rút ngắn thời gian quay phim, để bộ phim được phát sóng sớm, không tốt sao? Tại sao phải thay đổi diễn viên chính?”Tôn Tiểu Kiều thế nhưng còn có đầu óc, một câu liền đem tất cả mọi người nâng vào.Hơn nữa thật sự có người cảm thấy cô ta nói rất đúng.Bọn họ lấy tiền lương, có làm hay không đều có lương, tiền thưởng cũng theo từng bộ phim.Quay xong bộ này, bọn họ dễ dàng quay bộ tiếp theo!Ai muốn quay lại hơn phân nửa cảnh quay?Vất vả không nói, còn lãng phí tình cảm.Quay phim thích nhất chính là làm một lần, lặp đi lặp lại một màn kịch tính, nhàm chán chết đi."Ha ha." Hoa Chiêu đột nhiên cười khẽ: "Rõ ràng là cô ngoài ý muốn mang thai, khiến cho tất cả mọi người đều phải bắt đầu lại từ đầu, sao hiện tại lại trở thành tôi không đúng?”Tôn Tiểu Kiều mặt lạnh xuống: "Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không có thai! Đừng vu khống tôi!”Hiện tại dù là thiên vương có đến, cô ta cũng không mang thai!Nếu không cả đời này cô ta sẽ bị hủy hoại."Phụ nữ rốt cuộc có mang thai hay không, hay là sảy thai, có thể kiểm tra ra." Hoa Chiêu nhìn cô ta nói: "Cô đừng tưởng rằng sảy thai thì không ai tra ra được.”Mặt Tôn Tiểu Kiều nhất thời trắng bệch, chuyện này có thể tra ra được sao?"Hơn nữa, cô làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ đúng không? Kỹ thuật của bệnh viện nhỏ thật sự không được, tôi khuyên cô nên đến bệnh viện lớn để kiểm tra kỹ, đừng trì hoãn bệnh tình.”Hoa Chiêu nhéo nhéo mũi, hướng gió hôm nay vừa vặn thổi tới chỗ Tôn Tiểu Kiều, cô ta tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí.Còn kẹp theo chút tanh hôi.Đó là vấn đề."Cô đang nói về cái gì vậy? Tôi không hiểu! Cô không cần ỷ vào mình là con dâu nhà cao cửa rộng là có thể thuận miệng vu khống người khác!” Tôn Tiểu Kiều hét lên.Tiểu Thận vốn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng kêu của cô ta, nhất thời nhíu nhíu mày tỉnh lại.Nhìn thấy một đám người xung quanh chưa từng thấy qua, thằng bé nhếch miệng muốn khóc.Hoa Chiêu vội vàng đem đầu thằng bé ấn vào trong ngực mình: "Bảo bối không sợ a, chúng ta không cùng kẻ bị bệnh thần kinh không có kiến thức chấp nhặt, đến lúc đó bị bệnh chết, đều là cô ta tự tìm.”Máu chảy không ngừng, thật sự có thể lấy mạng người.Dương Lập cũng phiền Tôn Tiểu Kiều, hất tay cô ta ra."Không cho cô diễn là do giám đốc quyết định! Cô đi tìm hắn đi!”Nói xong liền đi theo Hoa Chiêu.Tôn Tiểu Kiều tức giận dậm chân tại chỗ.Nhưng dường như dùng sức quá mạnh, cả người lắc lư."Ai nha Tiểu Kiều, cô thật sự không sao chứ? Cô có muốn đi gặp bác sĩ không?" Một cô gái trẻ, xinh đẹp đến đỡ cô ta hỏi.Ngữ khí lại nhịn không được sự vui sướng khi có người gặp họa, còn có trào phúng.Cô ta là "nha hoàn" của Tôn Tiểu Kiều, hôm đó cùng Tiểu Kiều đi bệnh viện, cô ta biết chuyện gì xảy ra.Tôn Tiểu Kiều hất cô ta ra, hung tợn nói: "Cho dù không có tôi, cô cũng vẫn là nha hoàn! Vĩnh viễn là nha hoàn!”Sắc mặt của cô gái rất không tốt.Tôn Tiểu Kiều đã từng bước một rời đi, không biết đi đâu.Hoa Chiêu cũng đi tới ký túc xá tạm thời của mình.Khuê phòng của nữ chính.Một căn phòng rất tồi tàn.“Không có biện pháp, nữ chính đang gặp nạn, cháu cứ ở tạm một chút, qua mấy tập phim cô ấy sẽ thăng tiến nhanh chóng!” Dương Lập nói."Được rồi." Hoa Chiêu đối với điều kiện này cũng không quá kén chọn, căn nhà này cũng không có gì, mùa xuân, còn đốt bếp, không lạnh, không có chuột, là được rồi.Dương Lập lại vội vàng giới thiệu với cô một chút phòng bếp ở đâu, phòng vệ sinh ở đâu, phòng ông ở đâu, có chuyện gì cứ tới.Tiểu Thận đã không đợi được muốn ăn, ông phi thường có ánh mắt.Chờ ông ấy đi rồi, Miêu Lan Chi mới từ bên ngoài đi vào."Mẹ, nhìn con bị bắt nạt, mẹ trốn thật xa! Lại ở trong đám người xem náo nhiệt!” Hoa Chiêu nói dỗi."Nào có." Miêu Lan Chi cười nói: "Mẹ đây không phải là chờ xem con thu thập cô ta như thế nào sao, sức chiến đấu của con, mẹ rất tin tưởng."Ngược lại là mẹ, mẹ đi xuống cãi nhau với cô ta sẽ kéo chân con."Miêu Lan Chi rất tự biết mình.Nếu bà biết cãi nhau, biết chèn ép người khác, lúc trước chướng mắt Hoa Chiêu, cũng sẽ không lựa chọn chiến tranh lạnh.Một câu cũng không nói với Hoa Chiêu, thậm chí không lộ diện.Kết quả người ta vui vẻ thanh nhàn ~Hoa Chiêu: "... Mẹ nói rất hợp lý.”"Ha ha, đừng để ý tới cô ta, tối nay hai chúng ta ngủ chung?" Ánh mắt Miêu Lan Chi đều ở trên người Tiểu Thận.Bởi vì Tiểu Thận khi còn bé gặp chuyện, Hoa Chiêu phá lệ yêu chiều thằng bé hơn một chút, cho tới bây giờ đều là con bé ôm ngủ, bà chưa từng được ôm cả đêm.Hôm nay, không, từ bây giờ trong đoàn làm phim, bà sẽ sang cọ phòng!"Được." Hoa Chiêu nhìn giường lớn có thể ngủ bảy tám người.Miêu Lan Chi vui vẻ như nhặt được bảo bối, vội vàng rửa sạch, ôm em bé thơm thơm đi ngủ.Bởi vì có bà ấy ở đây, Hoa Chiêu không sợ hãi, ngược lại một đêm ngủ ngon.Kết quả sáng sớm hôm sau thức dậy, liền nhìn thấy Tôn Tiểu Kiều vẻ mặt đắc ý nói cái gì đó.Lông mày Dương Lập đối diện cũng có thể thắt thành nút thắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận