Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1214 - Quyến Rũ.



Chương 1214 - Quyến Rũ.



Chương 1214: Quyến Rũ.Dương Lập cũng nhìn thấy người nghênh đón, đây chính là chủ của trang trại mà bọn họ mượn.Xã tan rã, đất đai được giao cho người dân, thảo nguyên cũng vậy, cũng đã bao sản đến từng hộ.Nhưng vẫn còn rất nhiều đồng cỏ luôn luôn được sử dụng công cộng, họ sử dụng mảnh này.Họ sử dụng của công không tốn tiền ~Hơn nữa quay phim lăn qua lăn lại giày vò đồng cỏ, cũng sẽ không có người đau lòng.“Đạo diễn Dương, chúng ta lại gặp lại nhau!” Một người đàn ông cao lớn từ trên ngựa đi xuống, cười to đi về phía Dương Lập."Ha ha ha! Đúng vậy, người anh em Ba Đồ, không nghĩ tới chúng ta gặp lại lại nhau nhanh như vậy!” Dương Lập nghênh đón.“Ha ha!” Ba Đồ cười một trận, dùng tiếng phổ thông không quá thuần thục hỏi một câu: "Anh nói tôi có nên cười hay không?”Ông ta hỏi rất chân thành, biểu hiện trên khuôn mặt không ý tứ châm chọc.Dương Lập cũng biết đây là một người thật thà chất phác.... Nhưng nói ông ta thật thà, tâm nhãn ông ta lại đặc biệt nhiều, biết bọn họ lần này gặp lại, đối với ông mà nói kỳ thật cũng không phải chuyện tốt gì.Quay lại thì có gì tốt? Mất thời gian và công sức còn mất tiền!Không tốn tiền cho đồng cỏ, nhưng dùng ngựa của người ta nhất định phải tiêu tiền."Cười đi cười đi! Tôi rất vui vì bộ phim này có thể được làm lại!” Dương Lập cười nói.Lúc trước ông đương nhiên không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy Hoa Chiêu, ông càng nhìn càng vui vẻ.Ba Đồ nghĩ rằng ông là bởi vì được gặp lại hắn nên cao hứng, hắn cười ha ha, dẫn đầu con cháu dâng lên khăn Hada trong tay, mời mọi người vào lều trại. (* khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.)Kiếp trước Hoa Chiêu đã đến thảo nguyên du ngoạn, nhưng khi cô đến, nơi này đã bị khai phá quá mức.Cho dù đó là phong cảnh, phong tục dân gian, hoặc thậm chí lều, nó không giống như bây giờ.Cỏ đã trụi lủi, và lều trại rất thương mại.Bây giờ tất nhiên là nguyên bản hơn.Ba Đồ tiếp đãi bọn họ bằng một chầu rượu và thịt, ca hát nhảy múa, một bữa tiệc lửa trại vào ban đêm.Người ta nói rằng người thảo nguyên nhiệt tình, đó là sự nhiệt tình chân thật.Nửa năm một năm không gặp được người lạ, thoáng cái có nhiều người tới như vậy, vậy hãy chơi thật thỏa thích!Hoa Chiêu thấy bọn họ lại có ý chơi suốt đêm, lập tức không chịu nổi.Cô chịu được, nhưng bốn đứa nhỏ bên cạnh chịu không nổi, cho dù chịu được, ngày mai bọn chúng cũng không dậy nổi, bọn chúng không dậy nổi, cô sẽ không có cách nào an tâm quay phim.Cho nên Hoa Chiêu đưa bọn nhỏ trở về lều trại nghỉ ngơi.Cô có con nhỏ, trong lòng còn ôm một đứa bé chưa đầy một tuổi, ngược lại không ai có ý kiến.Những người còn lại thì không được, không náo loạn đủ, chính là không nể mặt....Tôn Tiểu Kiều chỉ có thể chống đỡ.Cô ta nhìn lều trại của Hoa Chiêu, lại nhìn Đào Lam đang nhảy múa theo một đám đàn ông trong đám người, ánh mắt lóe lên.Cô ta lặng lẽ đứng dậy, trở về lều thay quần áo lộng lẫy, cũng gia nhập đám người nhảy múa.Thời cơ cô ta chọn vào sân rất chuẩn, trực tiếp cắm vào phía sau Đào Lam.Đào Lam cảm giác bàn tay to mình đang nắm buông ra, sau đó một bàn tay mềm mại rõ ràng nhét vào tay hắn.Hắn còn tưởng rằng Triệu Nhã Đình rốt cuộc đã xuống nhảy cùng hắn, lập tức mỉm cười quay đầu lại, kết quả sửng sốt.Dưới ánh lửa, Tôn Tiểu Kiều ngẩng mặt lên, mỉm cười với hắn.Dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân, bóng đêm che dấu sự tiều tụy của cô ta, che dấu vành mắt màu đen của cô ta, chỉ còn lại ngũ quan xinh đẹp.Đáng tiếc Đào Lam không thích mỹ nhân.Bộ dạng Hoa Chiêu cũng không đả động hắn cho dù là một phút đồng hồ, cũng đừng nói đến Tôn Tiểu Kiều một thân tật xấu.Hắn ngay lập tức buông tay ra: "Thật có lỗi."Tay Tôn Tiểu Kiều lại nắm lấy tay hắn, nâng cằm về phía đám người: "Chưa từng tới thảo nguyên sao? Anh thấy đấy, điệu nhảy này phải tay trong tay, chỉ là nắm tay, không có ý nghĩa gì khác.”Đào Lam nhếch miệng.Hắn tin cô ta mới có quỷ!"Không có ý tứ gì khác, cô lui về phía sau một người được không?" Hắn nói.Mặt Tôn Tiểu Kiều cứng đờ.Đào Lam không khách khí dùng sức, kéo cô ta ra, vẫy tay với người phía sau cô ta.Đó là một người đàn ông thảo nguyên.Tuy rằng nghe không hiểu Đào Lam và Tôn Tiểu Kiều đang nói cái gì, nhưng động tác ra hiệu của Đào Lam hắn hiểu rõ, vì không làm rối loạn tiết tấu của mọi người, hắn một bước tiến lên, cầm tay Đào Lam, sau đó trở tay nắm lấy tay Tôn Tiểu Kiều.Tôn Tiểu Kiều bị kéo nhảy vài vòng, tức giận trong lòng mới đi xuống.Bị sự khó chịu của thân thể đè xuống.Cô ta vừa trải qua đại phẫu không bao lâu, lại bôn ba đường dài, nghỉ ngơi không tốt, bây giờ lại vừa hát vừa nhảy, cô ta cảm thấy mình sắp chết!Cô ta gần như bò trở lại lều.Đào Lam cũng đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhã Đình.Triệu Nhã Đình lập tức lườm hắn một cái: "Tay cô ta mềm không?”"Không biết, không có cảm giác." Đào Lam nói.Mềm, hay không mềm, đều là cái bẫy!"Hừ." Triệu Nhã Đình mềm mại hừ một tiếng, cảnh tượng vừa rồi cô ấy nhìn từ đầu đến cuối, đối với biểu hiện của Đào Lam rất hài lòng.Ánh mắt cô ấy chuyển động, đảo qua tất cả phụ nữ trong đoàn làm phim.Trẻ và xinh đẹp thực sự nhiều!Cô ấy biết mình rất xinh đẹp, trước kia còn rất kiêu ngạo, nhưng từ khi vào đoàn làm phim cô ấy đã bị đả kích.Hoa Chiêu thì không nói, chỉ nói những người khác, cảm giác ai cũng đẹp hơn cô ấy?Cho dù là Tống Tuyết diễn vai phụ, đều là lông mày rậm mắt to, vừa trắng vừa mềm, vóc dáng còn cao, cô ấy cảm thấy còn đẹp hơn so với mình....Cảm giác khủng hoảng bùng nổ!Cô ấy phải là một diễn viên! Trông coi Đào Lam! Nếu không sau này.....Hoa Chiêu ngủ ngon một đêm, ngủ dậy liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng, Triệu Nhã Đình khẩn trương hề hề, thần hồn nát thần tính đấy."Làm sao vậy?" Cô hỏi.Triệu Nhã Đình lập tức kéo cô sang một bên, chỉ chỉ Tôn Tiểu Kiều đang rửa mặt ở xa xa, nói với cô chuyện đêm qua.Trong quá khứ, cảm giác khủng hoảng của cô ấy không nghiêm trọng như vậy, bởi vì những người phụ nữ xinh đẹp trong đoàn làm phim không có ý nghĩ gì với Đào Lam.Bởi vì có cô ấy ở đây."Cô nói cô ta có ý gì? Muốn cướp người đàn ông của tôi?” Triệu Nhã Đình nhỏ giọng hỏi.Hoa Chiêu tán thưởng nhìn cô ấy, ngốc bạch ngọt ở phương diện này vậy mà rất mẫn cảm, có thể cứu chữa!"Đúng vậy, cô ta biểu hiện rất rõ ràng, cô xem." Hoa Chiêu ra hiệu cô ấy nhìn bên kia.Đào Lam cũng đứng lên, đi rửa mặt.Thảo nguyên tháng 7 không thiếu nước, hồ đặc biệt nhiều, những người chăn gia súc nhiệt tình kéo xe nước đến, mọi người xếp hàng rửa mặt.Tôn Tiểu Kiều đã rửa mặt xong, Đào Lam vẫn đang xếp hàng.Tôn Tiểu Kiều đi tới, không biết đang nói gì với Đào Lam.Biểu tình trên mặt phải hình dung như thế nào đây, nhìn như nghiêm trang, không có bất kỳ ý tứ ái muội nào. Nhưng tư thế đứng của cô ta, ngữ điệu của cô ta, ánh mắt của cô ta, đều được tính toán tốt.Hoa Chiêu lập tức bật cười, đi tới, nghe thấy câu cuối cùng của Tôn Tiểu Kiều: "Biên kịch nói chúng ta có mấy cảnh chơi đùa, tôi đã nói với anh...""Tất cả mọi người đều là chuyên gia, cô ở đây diễn hồ ly tinh làm gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi."Cô..." Tôn Tiểu Kiều tức giận nhìn cô.Tống Tuyết đã cười ha ha: "Đúng vậy! Cô xem cô như vậy, bộ dạng bảy phần đứng đắn ba phần quyến rũ, vẫn là cô giáo Tôn dạy chúng ta đây! Tôi cũng học được rồi! ~”Tống Tuyết học điệu bộ của cô ta, đi đến bên cạnh Đào Lam, lặp lại lời vừa rồi của Tôn Tiểu Kiều một lần.Mọi người lập tức cười ha ha.



Bạn cần đăng nhập để bình luận