Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1448 - Viết Thư Cho Tôi



Chương 1448 - Viết Thư Cho Tôi



Chương 1448: Viết Thư Cho TôiĐồ ăn đi lên, cả khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.Tay nghề của cha mẹ Tề quả thật không tồi, tuy không so được với Hoa Chiêu, cũng không so được với tiệm cơm của Trương Quế Lan, nhưng là tuyệt đối đáng để tự hào.Nhìn tiệm cơm chật ních người bên ngoài là đủ để chứng minh.“Chú à, tay nghề của chú rất tốt, sao chú không nghĩ đến việc mở rộng quy mô một chút?” Đại Cần tự nhiên hỏi cha Tề.Không biết ông xuất phát từ tâm lý gì mà cũng tới cùng chen chúc với bọn họ trên bàn cơm, cười đùa suốt cả bữa ăn.Nghe thấy có người khen mình, ông cười tươi như hoa nói: "Chú và dì làm thế này cũng bận lắm rồi, lớn hơn thì lại bận bịu quá không kham nổi, hiện tại như thế này vừa đủ.""Vậy thuê thêm vài người, hai người chỉ phụ trách xào rau, thuê thêm mấy nhân công để rửa và thái đồ ăn, chú với dì phụ trách xào nấu, tiền lời có thể tăng thêm gấp đôi." Đại Cần nói.Cô ấy rất rành mấy chuyện này, tiệm ăn nhà cô ấy không phải cũng như thế à?Nếu cái gì cũng chỉ trông cậy vào một mình mẹ, thì nhà cô ấy làm sao có thể kinh doanh một tiệm cơm lớn như bây giờ.Cha Tề nhìn cô ấy một cái, tâm tư của cô gái này không nhỏ ah."Thuê nhân công, phải quản lý, còn có rủi ro, còn phải chi tiền nữa." Ông chỉ ra rất nhiều điểm hạn chế, nhưng đều bị Đại Cần nói lại.Hơn nữa còn nói đâu ra đấy, ông mở tiệm cũng không phải để kiếm tiền, nên chưa từng cân nhắc đến mấy vấn đề này.Cha Tề nói tới hứng trí, tò mò hỏi han: "Làm sao cháu hiểu được mấy chuyện này?""Nhà của cháu cũng mở tiệm cơm." Đại Cần nói: "Hơn nữa là do mẹ cháu một mình kinh doanh. Ban đầu cũng chỉ bắt đầu từ một tiệm cơm nhỏ, bây giờ mẹ cháu đã mở thêm hai cái."Sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cha Tề, cũng sợ khiến mọi người nghĩ rằng cô ấy ở đây khoe khoang, nên đã nói ít đi vài lời.Trong mấy năm gần đây tiệm cơm của Trương Quế Lan không mở rộng quy mô, nhưng lại mở thêm mấy chi nhánh."Ồ!" Cha Tề quả thực cao hứng muốn chết. Nhìn khí chất của anh em nhà này còn tưởng rằng là gia đình cao cửa, ông còn sợ con trai mình không xứng đây này.Hóa ra nhà cũng mở quán ăn, cái này được, môn đăng hộ đối!Tề Phi Hồng xụ mặt, liếc mắt nhìn cha mình một cái, muốn nói ông ấy nghĩ cũng đừng nghĩ, tiệm cơm nhà mình không cùng cấp bậc với tiệm cơm nhà người ta.Hắn ở thủ đô đào tạo chuyên sâu một năm, cũng gặp nhà họ Diệp ở đây.Lúc đi dạo thủ đô hắn đã nếm thử qua đồ ăn của Trương Ký, ăn xong chỉ có bốn chữ, tâm phục khẩu phục.Tuy rằng rất đắt nhưng đáng đồng tiền bát gạo, không phải dựa vào tên tuổi của nhà họ Diệp để lừa tiền.Đại Cần và cha Tề trò chuyện hăng say, Đại Cần thậm chí còn đồng ý sau này sẽ tạo hệ thồng quản lý cho nhà hàng của nhà họ.Vô cùng nhiệt tình.Tề Phi Hồng nhìn cô ấy thêm mấy lần.Đại Cần phát hiện, quay đầu ngượng ngùng nói: "Tôi muốn cảm ơn anh, nếu ngày đó anh không đến, tôi đã bị bắt nạt rồi.""Chỉ là việc nhỏ thôi, cho dù tôi không đến, bọn họ cũng sẽ không làm gì quá phận." Tề Phi Hồng đen mặt nghiêm túc nói.Nói tiếp lại có chút xấu mặt, hắn cũng không muốn nhắc tới. Mấy người đó quả thật nên quản giáo lại cho tốt!"Khi nào mấy người quay lại thủ đô?" Tề Phi Hồng hỏi."Tôi có thể rời đi được à?" Đại cần hỏi.Rốt cuộc thì chuyện như thế nào vẫn chưa thể kết luận. Nói cho cùng nếu Mạnh Cường không tỉnh lại, hắn mà chết thì cô ấy nhất định sẽ gặp rắc rối."Thông qua thủ tục, là có thể." Tề Phi Hồng nói: "Nếu cả đời này hắn không tỉnh lại, thì cô định ở đây canh giữ cả đời à?"Đại Cần lập tức cười, có thể đi là được!Trường học đã khai giảng rồi, cuộc sống sinh viên của cô ấy, ngày đầu tiên đã đến muộn!Cô ấy còn làm em trai, em gái nhập học muộn, còn cả anh trai nữa, còn làm trễ nải chị gái lâu như vậy."Chiều hôm nay mấy đứa đi về đi, chị sẽ ở lại thêm vài ngày để xử lý nốt mấy chuyện còn lại." Hoa Chiêu nói."Em cũng ở lại." Đại vĩ nói: "Đơn vị không có việc gì, em có thể xin nghỉ phép."Đều là tại hắn không có việc gì tìm chuyện quay vè, nên mới xảy ra loại chuyện này, hắn không thể trốn tránh, phải tự mình giải quyết chuyện này cho xong, dạy cho bản thân một bài học."Em cũng ở lại! Dù sao đây cũng là chuyện của em, tự bản thân mình không biết cách xử lý ổn thỏa, em ở lại nhìn xem giải quyết như thế nào." Cô ấy nói xong cảm thấy không đúng lắm, bởi vì rời xa chị gái, cô ấy cũng không biết phải xử lý như thế.Cô ấy nhiều lắm là ở cạnh chị gái học tập.Cuối cùng chỉ có Tiểu Vĩ và Tiểu Cần là được ở lại, hai người đều là học sinh, tiếp tục nghỉ thêm cũng không được.Ra khỏi tiệm cơm, cha Tề tiễn bọn họ ra tận cửa, hết lần này đến lần khác xác nhận với Đại Cần sau này sẽ liên lạc qua thư từ, gửi cho bọn họ kế hoạch phát triển tiệm ăn, ông mới thả người.Trước đây ông thầm nghĩ mình kinh doạnh một tiệm ăn nho nhỏ, hàng ngày có việc để làm, kiếm được tiền, vậy là được.Nhưng nhìn thấy một cô gái tốt như vậy, lòng ông liền động.Nếu không làm cho gia đình mình trở nên tốt hơn, cao giá hơn chút, thì làm sao cưới được người con dâu như vậy! Nhỡ người ta chướng mắt gia đình ông thì làm sao bây giờ?Con trai không thể độc thân cả đời được, thật vất vả mới có người không biết nội tình, cũng không phải người bản địa.Rời khỏi nhà họ Tề, mấy người tiện đường cùng nhau trở về đồn công an.Vừa vào đến cửa đồn công an cửa thì thấy một đám người từ bên trong lao ra."Đại Vĩ Tiểu Vĩ! Các cháu còn sống! Ông nội, bà nội thiếu chút nữa thì không gặp được các cháu nữa!" Ông cụ Lưu gào khóc.Ông ta và bà cụ Lưu dẫn đầu vọt ra ngoài, còn cả một đám nam nữ đi theo đằng sau.Trạng thái của ông cụ Lưu và bà cụ Lưu cũng không tốt, lúc trước chỉ mặc quần áo rách rưới, tinh thần uể oải, bây giờ thì mặt mũi bầm dập, chân cũng đi khập khiễng.Mạnh Cường gặp chuyện không may, quả phụ Chu quá tức giân, nên cùng ngày đã sai anh em bắt hai người và cả Lưu Hướng Tiền về đánh.Sau đó anh em nhà họ Chu và quả phụ Chu đều vào tù, nhưng vẫn còn lại hai người, Mạnh Tân, Mạnh Kiều.Còn có cả con dâu và con cái của anh em nhà họ Chu, một đám đều là thanh niên trai tráng, thu thập ba người vô cùng dễ dàng."Ông, bà, các người…" Đại Vĩ nhìn bọn họ thành ra cái dạng này biết ngay đã xảy ra chuyện gì, tức khắc căm phẫn nhìn về phía mấy người nhà họ Chu đi đằng sau.Bảy tám người phụ nữ trung niên đi đầu, rất có khí thế, đẩy ông cụ Lưu và bà cụ Lưu ra lập tức lao tới đây.Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần lập tức bày ra tư thế, sau đó một đám đàn bà chạy tới gần: "Phù" một tiếng liền quỳ xuống ."Oan uổng cho chồng tôi quá, hắn cái gì cũng chưa làm, hắn chưa hề chạm vào cô gái kia dù chỉ một chút! Tại sao hắn lại bị bắt lại chứ!""Chồng tôi cũng đâu có đụng đến cô, mọi chuyện đều là do anh cả, anh hai, Mạnh Cường và mấy người nữa làm, không liên quan gì đến chồng tôi!""Bà nói cái rắm, anh cả và chồng bà làm hết thảy! Chẳng liên quan quái gì đến chồng tôi!"Bọn họ tự mình náo loạn.Một đám chị em dâu vốn đã không hòa thuận, qua vài ngày cũng chẳng thấy ai bàn bạc xem để người nào gánh tội thay.Hoa Chiêu thấy lạ hỏi: "Nghe nói các người thường xuyên bị chồng mình đánh đập, bạo hành gia đình. Mỗi lần đều bị đánh tới kêu cứu mạng, bây giờ bọn họ phải vào tù, không phải các người nên vui mừng à?"Dù ở bất kỳ thời đại nào, nếu cô dính phải một người đàn ông như vậy, đối phương mà chết rồi cô còn phải thắp nhang mà chúc mừng ấy chứ. Bị bắt thì càng tốt, nếu bị phán chung thân thì càng sướng hơn nữa, khỏi cần phải phân chia tài sản, tất cả đều là của cô hết.Nhưng có một vài người phụ nữ hiển nhiên lại không nghĩ như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận