Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1157 - Người Đàn Ông Này Ah



Chương 1157 - Người Đàn Ông Này Ah



Chương 1157: Người Đàn Ông Này AhTrên người Hoa Chiêu có bí mật, anh đã biết, không thể rõ ràng hơn.Nhưng chỉ cần cô ấy không nói, anh sẽ không truy hỏi.Anh thậm chí có chút không hi vọng Hoa Chiêu nói.Có mấy lần rõ ràng phát hiện dị thường. . . Anh đều giả bộ như không phát hiện.Cái bí mật kia to đến nỗi anh cảm thấy mình có chút không chịu nổi.Vẫn là không biết thì tốt hơn.Anh chỉ cần biết đây là người vợ duy nhất trong đời mình, là mẹ của con anh, là được rồi.Diệp Danh ở bên ngoài nghe nửa ngày ở góc tường, khóe miệng mang theo nụ cười, em trai lại sống lại...Hơn nữa hiện tại hình như bị gây khó dễ, anh phải cứu viện ah.Anh vừa định nói chuyện, bên ngoài sân đã có vài người đi tới.Mỗi người đều có vẻ mặt cầu xin, vội vã."Vị đồng chí này, nghe nói các người có người thân mang theo thuốc đến trị thương rồi hả?" Một người đàn ông hơn 40 tuổi sắp khóc cầu xin: "Có thể chia cho chúng tôi một ít hay không? Con của tôi chảy nhiều máu như vậy, lại phát sốt rồi, làm sao bây giờ ah.""Còn có chúng tôi, người đàn ông nhà tôi cũng phát sốt rồi.""Cha tôi luôn kêu đau, một đêm không ngủ, có thuốc giảm đau không?""Đúng đúng đúng, thuốc giảm đau, có thể cho chúng tôi hai viên hay không, một viên cũng được." Mấy người khác nói.Tối hôm đó, nhiều người đến quá gần, chạy không kịp nên đã bị thương bởi quả bom.Có vết thương ở cánh tay, bị thương ở chân, còn có tổn thương ở đầu.Lúc ấy bọn hắn trông thấy Diệp Danh cứu Diệp Thâm, có băng và thuốc nên đến mượn một ít.Đối với những người vô tội bị vạ lây này, Diệp Danh cũng rất hào phóng, số còn lại Diệp Thâm sử dụng không hết đều cho bọn họ.Những người này vận khí cũng không tệ, không chết tại chỗ, một ngày một đêm, máu ngừng lại, nhưng vấn đề tiếp theo cũng đến."Có, đều có." Diệp Danh nói.Anh gõ cửa, Diệp Thâm rốt cuộc cũng là người ở thời đại này, ngượng ngùng hơn một chút, buông Hoa Chiêu ra, khàn khàn nói: "Vào đi.”Diệp Danh tiến vào, nhìn bộ dáng gấp gáp của thằng nhóc này, vừa tỉnh đã ôm vợ, lập tức trêu chọc mà liếc hắn một cái, sau đó cầm ba lô bên cạnh Hoa Chiêu đi ra ngoài.Đây không phải là túi tùy thân của Hoa Chiêu, là dược phẩm mấy người Lưu Minh chuẩn bị lúc đến.Băng gạc, thuốc giảm đau, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm."Tôi cùng các người đi xem một chút, tôi đã học qua y thuật vài ngày." Diệp Danh nói.Anh cũng từng làm lính, biết cấp cứu, biết cứu chữa loại tổn thương này nhất.Mọi người nhất thời mừng rỡ, vây quanh mời anh đến nhà mình.Mọi người đi rồi, Hoa Chiêu nhìn về phía trước ngực của Diệp Thâm, chỗ đó vậy mà không bị thương, không có vết thương nào."Không phải nói anh ấn Miêu Miêu trên mặt đất sao?" Hoa Chiêu bĩu môi: "Em còn tưởng rằng phía trước của anh sẽ bị thương nặng, về sau cũng không nhìn thấy cơ bụng nữa!”Diệp Thâm cúi đầu, thật ra chính anh cũng cho rằng như vậy.... Trong nháy mắt bị thương, anh quả thật cảm giác được trước ngực đau nhất.Nhưng khi cúi đầu, anh phát hiện chiếc chai chất lỏng màu đỏ trên cổ Hoa Chiêu đưa cho anh đã không còn, chỉ còn lại cái nắp cùng dây thừng.Hoa Chiêu cũng đoán được, có lẽ là tinh hoa màu đỏ đã lập tức giúp anh chữa trị rồi.Tinh hoa màu đỏ này công hiệu không chỉ mạnh bình thường."Về sau sau lưng cũng treo một cái a!" Hoa Chiêu lập tức nói.Diệp Thâm. . . . ."Lúc này sẽ chế tạo thành một cái thẻ, cũng không sợ cấn." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm không nói chuyện, chỉ mỉm cười.Bởi vì anh biết rằng từ chối là vô ích."Hừ!" Hoa Chiêu thấy anh phía trước không có tổn thương, tổn thương đằng sau cũng sẽ nhanh khỏi thôi, lập tức vươn đầu ngón tay nhỏ ra, dùng sức chọc một chút."Nói đi! Tại sao anh lại ở cùng một chỗ với mấy người Miêu Miêu, anh không biết bọn họ có ý đồ bất chính sao? Lại còn muốn tiến lại gần hơn!” Hoa Chiêu hỏi.Cô cũng không hỏi Diệp Thâm cuối cùng tại sao phải bổ nhào vào trên người Miêu Miêu, muốn cùng cô ta "Đồng quy vu tận".Đó là chuyện không có khả năng.Anh ấy chẳng qua là làm theo bản năng, bởi vì chỉ có đem Miêu Miêu đè trên mặt đất, lại có anh ngăn cách, mới có thể cứu càng nhiều người.Vấn đề này không cần hỏi, hỏi chình là không hiểu anh ấy.Cô chỉ kỳ quái vì sao ngay từ đầu đã cùng đi với bọn họ."Cũng bởi vì có âm mưu bất chính mới phải cùng đi, xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì." Diệp Thâm nói: "Để cho bọn họ đem tinh lực dùng ở trên người anh, sẽ tốt hơn nhiều so với dùng trên người các em.”Cho nên mặc dù đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn nhìn như tinh vi, thực tế rất thô ráp, anh vẫn ngoan ngoãn mắc câu.Diệp Thâm đột nhiên nghiêng người ôm lấy Hoa Chiêu.Anh cảm thấy thật may mắn chính mình mắc câu, một chút cũng không hối hận!Miêu Miêu dùng bom trên người anh, anh rất cao hứng!Bằng không thì dùng ở trên người ai?Dùng ở trên người Hoa Chiêu?Dùng ở trên người bốn đứa bé nhà anh?Bọn họ làm sao chịu được đây?Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, toàn thân anh liền run rẩy, ôm Hoa Chiêu thật chặt.May mắn thay, quá may mắn!Hoa Chiêu ngay lập tức đoán được tâm tư của anh, mắt lại ướt rồi.Người đàn ông này. . . . Sao luôn làm cho cô khóc!Nước mắt của cô rơi xuống ngực anh, làm cho cô ngượng ngùng.Luôn chỉ biết khóc, sao trở thành mẹ của bốn đứa bé lại trở nên thích khóc vậy!"Run cái gì mà run, lạnh sao? Em lấy quần áo cho anh." Hoa Chiêu trừng mắt nói.Trong tay sờ soạng, lại không sờ được quần áo của anh.Đã sớm nát.Chỉ có thể đem chăn che ở trên người.Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chăn này không biết là của nhà ai, bao lâu không giặt, lưng anh lại có vết thương.Hoa Chiêu lập tức bắt đầu cởi áo của mình. . . . .Cô tới vội vàng, không mang theo quần áo, muốn cho Diệp Thâm một cái áo hơi sạch sẽ, chỉ có thể lột từ trên người mình.Kích thước không phù hợp, nhưng có thể khoác lên mình!"Đừng nhúc nhích!" Diệp Thâm im lặng mà đè lại tay của cô, mặc lại áo cho cô.Cũng không biết tại sao, vợ anh không sợ lạnh không sợ nóng, một năm bốn mùa mặc quần áo đều rất ít.Mùa này bên trong là một chiếc áo lót, bên ngoài là một chiếc áo khoác dày.Vừa rồi anh liếc mắt một cái, áo lót kia lại bó sát người! Phác họa thân hình nhấp nhô của cô ấy.Anh không chịu được.Lúc nào cũng chịu không được!"Ngoan, anh không lạnh." Anh ôm Hoa Chiêu buồn bực nói: "Anh rất nóng, em đừng châm thêm lửa.""Hừ hừ hừ!" Tâm tình Hoa Chiêu rốt cục cũng tốt rồi.Nhưng vẫn cố gắng tìm tìm trong phòng, sau đó phát hiện góc giường có một bộ quần áo nhìn rất quen mắt, là của Diệp Danh.Cô nhanh chóng lấy tới đắp lên cho Diệp Thâm."Vẫn là anh cả tri kỷ, đã chuẩn bị xong cho anh." Hoa Chiêu dừng một chút, kéo dây thừng trên cổ anh nói: "Anh nói cái này cũng chuẩn bị cho anh cả một cái, thế nào?”"Ừm." Diệp Thâm gật đầu, trong mắt mỉm cười.Cô ấy ngày càng tin tưởng anh....Diệp Thâm lại ở trong thôn dưỡng thương một ngày, sau đó được người tiếp ứng đưa về thủ đô.Tuy anh đã rất tốt rồi, nhưng vẫn nên giả bộ đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận