Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 569 - Quả Nhiên Đại Sư Nói Đúng.



Chương 569 - Quả Nhiên Đại Sư Nói Đúng.



Chương 569: Quả Nhiên Đại Sư Nói Đúng.Mấy ngày tới Hoa Chiêu cũng không ra ngoài đi dạo nhiều lắm, bây giờ tạm gác chuyện làm tốt quan hệ qua một bên, cô trước cứ quen thuộc với những người hàng xóm xung quanh rồi nói sau.Còn có cái vườn của cô cũng rất chiếm dụng thời gian, gần đây không mưa, nên sớm muộn gì cô cũng phải tưới nước cho đất.Lại thấy Hoa Chiêu mang theo một thùng nước tràn đầy đi ra vườn, mấy người chị dâu Vương vừa nhìn vừa khen: "Cô cũng quá tài giỏi rồi.""Vẫn nên chú ý một chút, đừng cố quá, cô bây giờ đang là phụ nữ có thai! Cái gì cũng phải để tâm."Hoa Chiêu cười cười với các cô: "Không có việc gì, tôi rất khoẻ."Nếu thật sự cảm thấy khó chịu, cô cũng sẽ không tiếp tục, nhưng chỉ một thùng nước, đối với cô cũng giống như chơi, một chút cũng không là vấn đề.Thấy cô nhanh nhẹn mà đem vườn nhà mình tưới xong, chị dâu Vương cảm thán: "Thật sự là một dân quê ah."Các cô bây giờ nhìn Hoa Chiêu rất thuận mắt rồi, cần cù, tài giỏi, không sĩ diện cãi láo, miệng không nói linh tinh, đối với người khác luôn lễ phép, cũng không xem thường các cô, các cô vì cái gì mà nhìn người ta không vừa mắt?Nhưng có ít người hiển nhiên không nghĩ như vậy.Điền Thúy cũng đang tưới cây, lúc cùng lại lấy nước đã nói với Hoa Chiêu: "Nghe nói mấy ngày nay Tô Nguyệt nói xấu cô khắp nơi, bên kia đã có mấy người đối với cô có ý kiến rồi…Cô có muốn đi qua giải thích không?""Giải thích cái gì? Có cái gì cần giải thích hay sao?" Hoa Chiêu còn chưa nói lời nào, chị dâu Vương đã ở một bên nói tiếp: "Cô ta dựa vào cái gì mà nói Hoa Chiêu? Lúc trước Hoa Chiêu từ chối cô ta, cũng là có lý do chính đáng! Người ta không có sữa thì cho cháu trai cô ta ăn cái rắm!"Mấy chị dâu bên này không hay đi tản bộ chỗ vườn hoa, đi cũng chỉ đi lúc không có người, các cô kết bạn cùng nhau đi bộ.Chạng vạng tối lúc nhiều người chưa bao giờ qua bên kia góp vui.Cho nên không chứng kiến hiện trường ngày đó, nhưng sau đó các cô đều nghe nói.Không phải tất cả gia đình binh lính nông thôn đều sống ở khu nhà trệt đấy, trên lầu cũng có mấy người, khi tòa nhà vừa mới hoàn thành, họ đã chuyển vào khi khu nhà chưa có những sự phân biệt giữa hai nhóm một cách rõ ràng.Người nhà của những gia đình đó bị cuốn vào giữa ... Họ thỉnh thoảng ghé qua đây tán gẫu với vài chị dâu.Thực sự rất khó trò chuyện với những người bên kia.Người ta đều có công tác, người ta một khi nói chuyện không phải chuyện làm ăn thì là những chuyện được đăng lên báo, hoặc chính là cái gì mà văn học, thơ ca, các cô thực sự chen vào không được."Thế nhưng mà Hoa Chiêu nếu không giải thích..., bên kia có thật nhiều người cũng bắt đầu đối với Hoa Chiêu có ý kiến rồi." Điền Thúy nói ra."Thật nhiều người là ai?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Điền Thúy ấp úng, không lên tiếng rồi.Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, cũng không tiếp tục truy vấn. Loại thủ đoạn nhỏ để châm ngòi hai bên này, thực sự không thông minh lắm.Xem ra Điền Thúy này đối với việc cô đột nhiên chiếm được "đất vườn" có ý kiến."Quan tâm bọn họ làm cái gì, không để ý tới bọn họ." Chị dâu Vương lòng dạ ngay thẳng, không phát hiện chút cong cong vẹo vẹo giữa hai người, nói với Hoa Chiêu."Dạ, hiện tại thật sự không rảnh." Hoa Chiêu cười nói với chị dâu Vương: "Em phải tranh thủ thời gian về nhà cho bọn nhỏ uống sữa bột rồi, bọn hắn đến giờ cơm rồi."Nói xong cô liền vào nhà bận rộn công việc, chỉ chốc lát sau liền đưa ra hai bình sữa bột cho hai anh em đang ở trong xe đẩy chơi đùa.Lúc Hoa Chiêu đang tưới nước thì đem bọn nhóc đẩy ra trong sân, có thể trông thấy mọi lúc.Một người một bình sữa, hai tiểu gia hỏa đã đủ hài lòng, cầm lấy tự uống.Hoa Chiêu cũng không có biện pháp, mấy ngày gần đây nhất đều đem bọn nhỏ đẩy ra sân cho ăn, để người khác trông thấy, chứng minh chính mình thật sự không có sữa rồi.Thanh danh lúc này thật sự quá quan trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Diệp Thâm bên kia, cô không thể không chú ý."Hoa Chiêu."Ngoài cửa lớn đột nhiên có người gọi cô, Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt một chút."Chị dâu làm sao lại tới vậy?" Cô có chút ngoài ý muốn hỏi.Văn Tịnh vậy mà thật sự đến thăm cô?"Nói giúp em trông bọn trẻ, sao có thể không đến?" Văn Tịnh cười, vui đùa nói: "Chị không phải là người nói chuyện mà không biết giữ lời."Hoa Chiêu…Thật đúng là không nhìn ra, bất quá cô lại thấy thà rằng cô ta nói chuyện không giữ lời gì hết.Cô đã học qua một ít biểu cảm trong tâm lý học, biểu cảm của Văn Tịnh biểu hiện rằng cô ta căn bản không muốn đến.Không muốn đến thì cần gì phải đến, cô còn cảm thấy mệt mỏi thay cô ta."Mau vào nhà." Hoa Chiêu nhiệt tình mà mời người vào nhà.Chính cô cũng thấy mệt mỏi…Văn Tịnh vừa vào trong sân liền đưa ánh mắt đặt ở trên người Vân Phi cùng Thúy Vi, đây là lần đầu tiên cô ta thực sự chăm chú nhìn hai đứa bé.Thân thể khỏe mạnh, mắt phượng mày ngài, hai mắt có thần, nhìn cũng rất thông minh, rất có phúc khí, quả nhiên đại sư nói đúng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận