Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1104 - Bệnh Giống Nhau.



Chương 1104 - Bệnh Giống Nhau.



Chương 1104: Bệnh Giống Nhau.Hai người chuẩn bị đi ra ngoài, Miêu Lan Chi đột nhiên hỏi: "Con biết bọn hắn hiện tại đang ở đâu sao?"Hoa Chiêu: ". . . Mẹ không biết?" Cô cũng không biết."Con biết nhà Miêu Phương, không biết Miêu lão gia tử hiện tại có ở đó hay không." Cô nói ra.Miêu Lan Chi lắc đầu: "Ông ấy sẽ không ở lại nhà người ta."Cha của bà. . . Bà cũng không thể nói là người như thế nào rồi, nhận thức của bà đối với ông ấy đã thay đổi sau lần hỗn loạn kia, nhưng bà biết ông ấy chắc chắn sẽ không ở nhà con rể.Tuy Miêu gia bọn hắn không ngại được nhà con rể trợ giúp, nhưng trên mặt mũi vẫn đừng nên quá rõ ràng thì tốt hơn."Diệp Giai còn ở nhà Miêu Phương sao?" Miêu Lan Chi hỏi."Ở đó." Hoa Chiêu nói ra.Tuy đã trục xuất Diệp Giai ra khỏi gia môn rồi, nhưng hướng đi cô ta cô luôn chú ý."Vậy ông ấy sẽ càng không ở đó." Miêu Lan Chi nói.Bà cũng đã nghe qua, nhà chồng Miêu Phương chỉ có hai phòng một sảnh, trong phòng khách còn có Chu Lệ Hoa ở, lão gia tử đến đó thì ở đâu?"Con đi hỏi xem." Hoa Chiêu về phía sau viện tìm được Diệp Danh đang nghỉ đông, đang chơi đùa cùng bọn nhỏ.Anh cả tuy trước đó không biết Miêu lão gia tử đã đến, nhưng hiện tại khẳng định đã biết ở nơi nào.Diệp Danh xác thực biết."Anh đưa hai người đi?" Anh nói ra.Anh vừa nói xong, Thúy Vi lập tức ôm lấy cánh tay của anh, mặc dù không nói gì, nhưng mắt to nháy nháy ah, chính là ý tứ kia.Chuyện còn chưa kể xong đây này!Diệp Danh lập tức do dự.Hoa Chiêu buồn cười: "Không cần, anh cả thật vất vả mới được nghỉ, cùng bọn chúng chơi đùa đi a, em cùng mẹ đi cũng được, lại gọi thêm hai người lái xe."Diệp Danh nghĩ nghĩ gật đầu, nói cho cô địa chỉ.Hai người đến đó, phát hiện hoá ra là ở vùng ngoại thành, tương lai chính là đường vành đai ba.Thực tế chỉ là một cái thôn, chỉ có điều thôn ở thủ đô, hiện tại cũng nhà gạch ngói, không phải nhà gỗ mà thôi.Điều kiện sinh hoạt tốt hơn một chút.Ô tô dựa theo biển số nhà, đứng ở trước một căn nhà.Hoa Chiêu đỡ Miêu Lan Chi xuống xe gõ cửa, người mở cửa là một ông lão.Miêu Lan Chi vừa thấy ông ta liền bật thốt lên: "Anh cả. . . Anh sao lại. . ." Biến thành cái dạng này?Người đàn ông ở trước mắt hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, thân hình còng xuống, vẻ mặt tang thương, chính là những ông lão có thể tuỳ tiện thấy ở ven đường, mà không phải là người anh cả hăng hái kia của bà.Miêu Anh Hoa thấy Miêu Lan Chi cũng sửng sờ, cũng vừa liếc nhìn đã nhận ra, ông ta kinh ngạc cùng vui vẻ mà hô: "Vân Chi! Không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy cô. . . . Vân Chi ah! Cô ngược lại vẫn giống như trước kia, một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy."Ông ta thổn thức mà nhìn Miêu Lan Chi, ánh mắt đảo qua Hoa Chiêu, nói ra: "Vào trong ngồi đi?"Ông ta mở cửa, mời Miêu Lan Chi cùng Hoa Chiêu vào nhà.Động tác kia, tựa như một ông lão canh cổng.Miêu Lan Chi nhìn thấy càng thêm không đành lòng.Lúc trước anh cả của bà, là người hăng hái giỏi giang nhất Miêu gia. . . .Nhưng bây giờ chỉ như một người xem cửa.Tuy đã từng hận bọn hắn, nhưng thấy như thế khó tránh khỏi thổn thức.Hoa Chiêu nhìn bà một cái, còn chưa vào cửa đâu, vừa đối mặt một cái liền mềm lòng rồi."Cha đột nhiên quyết định đến đây, tới có chút vội vàng, chỉ có thể thuê chỗ này đặt chân trước." Miêu Anh Hoa giải thích nói.Miêu Lan Chi càng đau lòng.Bà nghĩ cha thế nào cũng mua một căn nhà để ở, Miêu gia lúc ấy tuy chịu đả kích rồi mới rời khỏi thủ đô, nhưng Diệp gia không đuổi tận giết tuyệt, bọn hắn lại phát triển nhiều năm như vậy, đến tiền mua một căn nhà cũng không có sao?Hoa Chiêu tiện tay loạn mua phòng ốc, cho bà một loại ảo giác, phòng ở tiện tay là có thể mua đấy.Cửa nhà giữa đẩy ra, Miêu Cương khoác áo bông đi ra, thấy Miêu Lan Chi, lập tức yêu thương mà cười.Nhưng một giây sau ông ta mãnh liệt mà ho khan, ho khan vài tiếng, lại phun ra một ngụm máu.Hoa Chiêu thấy rõ ràng, đây không phải là một hiệu ứng đặc biệt, đây là thật sự thổ huyết.Lại nhìn sắc mặt của Miêu lão gia tử, trong chớp mắt đã tái nhợt."Cha!""Cha!"Miêu Anh Hoa cùng Miêu Lan Chi đồng thời vọt tới đở lấy ông ta, hai người đều hoảng sợ.Miêu lão gia tử lau máu tươi ở khóe miệng, kiên cường nói: "Ta không sao, khục khục."Ông ta lại ho khan vài tiếng, tiện tay đem chiếc khăn tay lau máu nhét vào túi, kéo Miêu Lan Chi vào cửa: "Đến đây, mẹ con trước khi lâm chung có cái gì cho con."Một câu lại làm cho Miêu Lan Chi ngây người, ngơ ngác theo phía sau ông ta vào cửa.Miêu Cương từ trong nhà lấy ra một cái rương, mở ra.Bên trong là mấy bộ quần áo, có áo bông, có trang phục hè, đều là sườn xám được thêu thùa."Mẹ con nói con rất thích được bà ấy làm quần áo, bà ấy cũng không có năng lực gì khác, chỉ có thể làm cho con mấy bộ quần áo, lưu lại chút kỷ niệm." Miêu Cương nói.Nói xong, dường như có những giọt nước mắt rơi trên quần áo."Mẹ ah! ~" Miêu Lan Chi rốt cuộc chịu không được, bổ nhào lên trên quần áo khóc lớn.Con dâu Miêu gia đều không quản lý việc nhà, mẹ bà luôn phải nghe cha bà đấy, có chút giống như Lưu Nguyệt Quế, chuyện bên ngoài chưa bao giờ quản, chỉ để ý cuộc sống hàng ngày của người một nhà.Tình cảm giữa bà và mẹ luôn rất sâu đậm.Kết quả bởi vì hai nhà thù hận, bà cùng mẹ chia cách nhiều năm như vậy, lúc mẹ bà lâm chung, bà cũng không trở về liếc mắt nhìn."Mẹ ah!" Miêu Lan Chi khóc đến không dừng được.Hoa Chiêu vỗ lưng bà ấy trấn an, nhưng cái gì cũng chưa nói.Hãy để cho bà ấy khóc lên a, không khóc lên rồi những tâm sự giấu ở trong lòng mới có thể được xoa dịu.Nước mắt cuối cùng cũng dần khô.Khóc hơn nửa giờ, giọng Miêu Lan Chi đã khàn, khóc không được rồi.Hoa Chiêu lúc này mới đưa cho bà ấy chén nước nói: "Mẹ đừng quá đau buồn, lúc còn sống hãy thật vui vẻ mà sống, mọi người luôn sẽ có một ngày gặp lại.". . .Cha con Miêu gia nhìn cô, nói cái gì vậy? Có kiểu an ủi như vậy sao?Miêu Lan Chi lại cảm thấy những lời này rất tốt, nếu con người khi chết thực sự có linh hồn, thực sự có thể nhìn thấy người thân đã khuất của mình thì còn gì phải sợ?Bà không sợ Hoa Chiêu nói mình sớm muộn gì cũng chết, mà chỉ sợ khi chết đi sẽ không còn gì nữa, sẽ không thể nhìn thấy người thân của mình.Hoa Chiêu quay đầu nhìn Miêu lão gia tử, quan tâm mà hỏi thăm: "Lão gia tử bệnh gì? Đến thủ đô chữa bệnh sao?"Cha con hai người lại liếc nhìn cô một cái, đáy mắt không có ý tốt.Người phụ nữ này, thật sự biết cách đào hố.Miêu Anh Hoa nói ra: "Cha tôi bị bệnh dạ dày, giai đoạn cuối. . . Chúng tôi tới thủ đô chủ yếu là để gặp Vân Chi, về phần xem bác sĩ, có kiểm tra được hay không, cũng không quan trọng."Ánh mắt Miêu Lan Chi lại sáng ngời, bệnh này, giống như bệnh cũ của Hoa Cường ah!Nhưng thân thể hiện tại của Hoa Cường rất khoẻ mạnh, không có chút bệnh nào.Bà quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu, lại thấy cô cười lạnh, trong lòng lập tức lạnh lẽo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận