Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1387 - Sao Ông Trời Không Bắt Cô Đi



Chương 1387 - Sao Ông Trời Không Bắt Cô Đi



Chương 1387: Sao Ông Trời Không Bắt Cô ĐiPhía sau đám đông, Khương Cần xách theo hai cậu bé đi ra.Hai đứa nhỏ, một đứa khoảng năm hoặc sáu tuổi, một đứa khoảng ba hoặc bốn tuổi.Mã Thu Bình nhìn thấy bọn chúng lập tức nức nở.Đây là hai đứa nhỏ của cô ấy, bởi vì thân thể khỏe mạnh được gia đình Hoa Đại Ngưu nuôi dưỡng, Hoa Lão Nhị và Hoa Lão Tứ.Hai đứa còn có đại danh là Hoa Mãn và Hoa Điền.Hai đứa nhỏ ở trong tay Khương Cần xoay tới xoay lui, bị xách ra cũng không sợ hãi, mà vô cùng bất mãn.“Buông tôi ra!” Hoa Mãn túm lấy tay Khương Cần hét lên.Khương Cần không để ý tới nó, Hoa Mãn lập tức cắn lên tay bà ta.“Ai nha đứa nhỏ đáng chết này!” Khương Cần một chân đá văng nó ra.Trẻ con gì đó ngoại trừ của nhà mình, của nhà người khác đều thấy chán ghét!Huống chi bà ta và nhà Hoa Đại Ngưu đã sớm phân gia, là hai nhà khác nhau, bà ta là bà nội ba, một chút cũng không thích mấy đứa con ngỗ nghịch của nhà Hoa Long.Hoa Mãn bị đá xuống đất cũng không khóc, hùng hổ đứng lên, giận dữ trừng mắt với Khương Cần.Hắn vừa định xông tới cắn tiếp đã bị vợ Đại Ngưu bắt lấy, hét lên với Mã Thu Bình: “Cô dám ly hôn, tôi sẽ giết chết hai thằng nhóc này của cô!”Lời này thật tàn nhẫn, xung quanh tức khắc xôn xao.“Bà đang nói cái gì vậy? Nó cũng là cháu trai của bà!” Triệu Lương Tài tức giận nói.“Lần đầu tiên thấy mẹ chồng lấy cháu trai đe dọa con dâu!”“Tôi chưa từng thấy mẹ chồng nào lại nhẫn tâm như vậy!”Mã Thu Bình đờ đẫn trừng mắt nhìn mẹ chồng lại nhìn Hoa Mãn trong lòng ngực bà ta mà đột nhiên đỏ mắt.“Được rồi! Bà giết đi! Bây giờ bà giết ngay! Không giết bà chính là tên khốn kiếp!” Mã Thu Bình gào thét.Những đứa trẻ này làm sao mà tới? Là cô ấy muốn sinh sao? Đều là bị mấy tên súc sinh nhà Hoa Đại Ngưu này cưỡng bức!Thậm chí cô ấy còn không biết cha của những đứa trẻ này là ai!Mỗi ngày cô ấy đều bị tra tấn!Cô ấy thích mấy đứa trẻ này lắm sao?Những đứa tàn tật trong nhà được mẹ nuôi thì không sao, bọn chúng được bà ngoại nuôi nấng, cùng một lòng với cô ấy, biết đau lòng cho cô ấy, cô ấy bị đánh, bọn chúng còn biết đi lên che chở.Hai đứa bị tên súc sinh Hoa Long kia nuôi dưỡng bên người thì khác, bọn chúng giống như mấy tên súc sinh kia, chính là một tiểu súc sinh!Ngày thường đối xử lạnh nhạt với cô ấy, quát mắng cô ấy, cũng giống như người nhà Hoa Đại Ngưu, đối xử với cô ấy như gia súc, một chút không xem cô ấy là một người mẹ.“Giết đi! Bà giết đi! Bà là đồ khốn nạn!” Mã Thu Mai chỉ vào Vợ Đại Ngưu mắng.Vợ Đại Ngưu bị chặn ở đó.Thật ra bà ta cũng không nghĩ tới việc giết bọn chúng, đây là giống nòi của Hoa gia, là của con trai lớn…Hoặc là của đứa con trai nào đó!Hiện tại con cả đã bị phế đi, sau này cũng không thể có con nữa, hai đứa cháu trai này chính là gốc rễ của hắn, phải chăm sóc hắn đến khi hắn chết.“Cô, làm gì có người nào làm mẹ như cô, sao lại muốn giết chết con trai của mình! Tôi thấy cô không phải là thứ gì tốt, đúng là đồ táng tận lương tâm, sao ông trời lại không thu nhận cô luôn đi!” Vợ Đại Ngưu mắng.“Muốn thu cũng là thu ngươi trước, thu một nhà các ngươi!” Mã Thu Bình mắng.Hai người hùng hùng hổ hổ, không dứt.Nhưng lại làm cho vợ Đại Ngưu tức chết.Con trai bị phế bởi vì đứa xui xẻo này, từ khi ngôi sao chổi này vào nhà, bọn họ liên tiếp bị xui xẻo.Cuộc sống càng ngày càng nghèo, làm thế nào cũng không thể trở mình.Sinh 5 đứa con thì 3 đứa bị khuyết tật!Trong phạm vi trăm dặm không có một gia đình nào xui xẻo như vậy!Sớm biết như vậy lúc trước bọn họ cũng sẽ không tìm Mã Thu Bình gây phiền toái.Lúc trước Hoa Long đã nói chuyện với cô gái thôn bên cạnh..... Nhưng người ở thôn bên kia, bởi vì Hoa Diệp ăn cắp tất cả tiền trong nhà rồi chạy trốn nên bọn họ không thể lấy ra thứ gì làm lễ đính hôn.Vừa nghĩ tới đây, vợ Đại Ngưu liền cảm thấy hoa mắt, dường như bà ta thấy được Hoa Diệp?Đau đến ảo giác?Mười mấy năm nay bà ta không gặp Hoa Diệp, nhận không ra.Người phụ nữ hơn 30 tuổi trước mắt này cũng không giống như Hoa Diệp trong trí nhớ.Người trước mắt này, vừa nhìn đã biết là người trong thành, còn rất khí phái.Nhưng nhìn thấy bà lão bên cạnh người phụ nữ này, vợ Đại Ngưu thoáng cái trợn to mắt, xác nhận đây là Hoa Diệp!Bà Hoa không có nhiều thay đổi, bà vẫn như một bà lão, chỉ béo hơn một chút, trắng hơn một chút, trên mặt cũng bớt đi một chút nếp nhăn.Những thứ khác cơ hồ không thay đổi, vẫn mặc mặc chiếc áo khoác cài cúc màu xanh nước biển kia, tóc búi về phía sau chỉnh tề.“Mẹ?” Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu cũng thấy hai người, không thể tin được mà thốt lên.Bà Hoa nhìn thấy con cháu, mí mắt cụp xuống, lại biến thành bà Hoa trầm mặc giống như một cái bóng trong quá khứVợ Đại Ngưu đi thẳng đến chỗ Hoa Diệp, nếu không phải chân đau mà đứng dậy không nổi, hiện tại bà ta tuyệt đối nhảy đến xé xác tiện nhân này!“Hoa Diệp! Lúc trước cô trộm tất cả tiền trong nhà! Làm hại chúng tôi thật khổ sở! Cô còn không nhanh trả tiền lại! Bằng không, bằng không chúng tôi sẽ báo công an bắt cô!” Vợ Đại Ngưu quát.Bây giờ xé xác con tiện nhân này chỉ là thứ yếu, quan trọng là lấy lại số tiền mất đi năm đó, chờ cô ta nhổ tiền ra, lại tiếp tục xé!Lời nói của bà ta khiến Hoa Đại Ngưu nhớ lại rằng hồi đó Hoa Diệp đã lấy trộm tất cả tiền bạc và hòm châu báu của gia đình, khiến họ khổ sở vô cùng!Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu lập tức tiến lên, mỗi người túm lấy một bên Hoa Diệp hất bà Hoa bên cạnh đến loạng choạng, nếu không phải Vân Phi đứng gần lanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì bà đã ngã trên mặt đất.Đã lớn tuổi như vậy nếu bị quăng ngã sẽ không phải là chuyện đùa.“Mẹ!” Hoa Diệp lo lắng quay người nhìn bà Hoa, thấy bà không bị ngã liền cảm kích nhìn Vân Phi.Cô ấy chưa từng gặp Vân Phi nhưng nhìn dáng vẻ và phong thái của Vân Phi cô ấy liền biết đây là con của Hoa Chiêu.“Làm gì vậy! Buông tôi ra! Trả lại cho các người là được!” Hoa Diệp run rẩy nói.Nếu đã trở lại, cô ấy quả thật có ý định trả lại tiền.Bởi vì có Hoa Chiêu trợ giúp nên mấy năm nay cô ấy không sử dụng số tiền đó.Vốn dĩ cô ấy không muốn trả lại nhưng vì mẹ muốn về nên phải trả lại.Bằng không chính là tình huống như hiện tại, mấy người anh này sẽ không tha cho cô ấy.Nghe thấy cô ấy nói sẽ trả lại tiền, cánh tay Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu liền nới lỏng.Hoa Diệp lấy ra một chiếc hộp sau đó mở ra trước mặt mọi người: “Đây, đây là những thứ tôi đã lấy đi năm đó. Tất cả đều ở đây, trả lại các người!”Trong hộp có vài trăm đồng, còn có một số đồ trang sức bằng vàng và bạc.Cô ấy cũng không sợ của cải bị lộ, dù sao nó cũng không phải là của mình nữa.Có người muốn vì vậy tìm Hoa gia gây chuyện, vậy thì tìm đi chứ sao.Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu nhìn thấy thứ bên trong, hai mắt lập tức sáng lên, cả hai bắt đầu tranh nhau.Hoa gia bây giờ không còn là Hoa gia đoàn kết một lòng như xưa, Hoa Sơn không trấn áp được, ba người con trai đã ở riêng quá lâu nên đã cách lòng.Mỗi người thấy tiền đều sáng mắt.Hai anh em thiếu chút nữa đánh nhau trước mặt mọi người bởi vì cướp đồ.Mọi người nhìn thấy vừa thổn thức đến khinh bỉ.Đột nhiên, Hoa Tam Ngưu cõng Hoa Sơn run rẩy đi tới.Bọn họ đã bị ong vò vẽ tấn công từ trước, những người khác đều nhanh chân chạy nhanh hơn thỏ, Hoa Tam Ngưu cõng Hoa Sơn không thể chạy nhanh còn bởi vì hoảng sợ mà rơi xuống khe núi.Khe núi rất sâu, hai người trong nháy mắt liền biến mất.Kết quả cũng không ai dừng lại cứu bọn họ, sau đó cũng không có ai tìm bọn họ.Sau vài tiếng đồng hồ Hoa Tam Ngưu và Hoa Sơn mới bò ra khỏi khe núi.Nếu không phải còn một hơi chống đỡ, Hoa Sơn cảm thấy vừa rồi ông ta đã tức chết!



Bạn cần đăng nhập để bình luận