Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1274 - Cô Thật Ủy Khuất.



Chương 1274 - Cô Thật Ủy Khuất.



Chương 1274: Cô Thật Ủy Khuất.Hiện tại Hoa Chiêu càng ủy khuất, càng không tình nguyện, càng bị lùa như một con gà mà tiếp nhận bộ phim này, tương lai sẽ không có ai quay đầu lại nói cô cố ý hái đào, cướp đào.Chỉ có thể nói cô vận khí tốt, rõ ràng là bị người ta lừa gạt, kết quả lại kiếm được đầy bồn đầy bát, đây cũng là do mệnh đỏ.Vì chuyện này, Hoa Chiêu nháo rất lớn.Mời rất nhiều người trong ngành đến tư vấn, thậm chí mời chuyên gia, mời luật sư để đánh giá, bộ phim này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.Cái gì? Muốn xem cốt truyện để đánh giá lại?Dương Lập ôm chặt phim không buông tay, ai muốn chạm vào ông liều mạng với kẻ đó, đây là cơ mật! Tiết mục nhà ai mà chưa phát sóng đã bị nhiều người xem như vậy? Tình tiết bị lộ là điều ghét nhất không biết sao?Như vậy cũng coi như hợp lý, hơn nữa bộ phim còn chưa cắt nối biên tập lại đây này. Một ống kính phía đông một ống kính phía tây, tụ vào một chỗ, còn có rất nhiều cảnh phải cắt bỏ, căn bản sẽ chưa nhìn ra cốt truyện gì,Họ chỉ có thể đánh giá kịch bản.Và giữa kịch bản và cảnh quay thực tế có sự khác biệt rất lớn.Tóm lại chính là không dễ giá, chỉ có thể đưa ra ý kiến đại khái.Ý kiến có lớn hơn nữa, cũng không đáng giá 2000 vạn được."Bộ phim trước của đạo diễn Dương, đầu tư 200 vạn, kiếm được 1000 vạn! Lợi nhuận gấp 5 lần!" Lưu Lập Tín nói: "Hiện tại bộ phim này đầu tư 700 vạn, dù sao cũng có thể kiếm được 2000 vạn."“Không ngờ tôi lại tới đây để làm việc tốt như vậy.” Hoa Chiêu lập tức tiếp lời: "Trước tiên tôi đưa hết lợi nhuận có thể kiếm được của bộ phim này trong bao nhiêu năm tới cho anh, sau đó bản thân tôi dùng vài năm chậm rãi thu hồi vốn, thậm chí có thể không hồi được vốn gốc.”"Mặc dù tôi có tiền, cũng hy vọng phim mình quay xuất hiện trên màn ảnh, nhưng tôi không ngốc, tiền của tôi cũng không phải gió lớn thổi tới, 2000 vạn này tôi gửi cho ngân hàng ăn lãi suất không tốt hơn sao? Tiết kiệm được 5 % lãi suất hàng năm!”"Tôi không mong kiếm được nhiều từ nó, nhưng tôi không thể bị lỗ! Hơn nữa rốt cuộc cũng phải kiếm được chút, bằng không tôi học lôi phong làm chuyện tốt, người ngoài ngược lại sẽ cười tôi ngốc! Sau này tất cả đều đến tìm tôi để vay tiền thì sao?”Hoa Chiêu nói có lý có căn cứ, mọi người đều không có lý do phản bác.Dù sao loại "việc tốt" này đánh chết bọn họ cũng sẽ không làm."Hơn nữa sổ sách không tính như vậy, tất cả các bộ phim của đạo diễn Dương đều kiếm được gấp 5 lần sao?" Hoa Chiêu hỏi.Dương Lập lập tức nói: "Không có, bộ phim tốt nhất mới kiếm được gấp năm lần, những bộ khác cơ bản hồi vốn hoặc kiếm được gấp đôi, thậm chí còn có vài bộ không hồi được vốn."Ai mà chưa từng theo đuổi nghệ thuật thuần túy? Theo đuổi giấc mơ của mình?Kết quả quay ra lại không ăn khách, bị lỗ vốn.Ông cũng có lịch sử đen."Được rồi được rồi, đừng kích động, mọi người ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện một chút."Hoa Chiêu còn mời mấy lãnh đạo đến làm người hòa giải.Mấy người này phần lớn đều không có quan hệ gì với Diệp gia.Ít nhất là quan hệ không thân mật, chưa từng giao tiếp.Và tất cả đều có lợi ích với hãng phim.Cho nên trong lòng bọn họ đương nhiên đều hướng về xưởng phim.Cũng có mấy người hướng về Hoa Chiêu.Hai bên thiếu chút nữa cãi nhau.Cuối cùng Hoa Chiêu thật sự muốn mình lên TV, cho nên bất đắc dĩ, ủy khuất cầu toàn, 1700 vạn mua bộ phim này, trở lại thành kẻ coi tiền như rác.Nhưng việc ủy khuất này của cô, được quay lại làm chứng!Những khoảnh khắc quan trọng và có ý nghĩa như vậy, tất nhiên phải được ghi lại.Hoa Chiêu tự bỏ tiền ra không biết mua được phim nhựa từ đâu, để Dương Lập tự mình chỉ đạo quay lại toàn bộ quá trình giao dịch.Toàn bộ quá trình ủy khuất của Hoa Chiêu.Sau đó, cô luôn cười trộm."Nhặt được vàng sao?" Diệp Danh kỳ quái hỏi.Sử dụng 1700 vạn, trong nhà không có nhiều tiền mặt như vậy, nên đã phải lấy từ ngân hàng, Diệp Danh tìm người đưa qua, đương nhiên anh đã biết.Anh cũng là sau đó mới biết được.Hoa Chiêu dùng tiền thật sự quá mạnh tay.Miêu Lan Chi cũng rất đau lòng."1700 vạn, cũng không biết có thể lấy lại vốn hay không." Bà buồn bã nói.Mặc dù bà đã tham gia toàn bộ quá trình quay phim, nhưng bộ phim gì mà bán với giá 1700 vạn? Trong lòng bà không yên tâm."Cũng không thể để mẹ vất vả không công 2 năm, 1700 vạn, có giá trị." Hoa Chiêu nói.Miêu Lan Chi lập tức liếc mắt một cái: "Con chỉ được cái miệng ngọt, không cần dỗ dành mẹ, mẹ mặc kệ con có tiêu tiền lung tung hay không, dù sao cũng không phải tiền của mẹ."“Ha ha ha." Hoa Chiêu rất thích người mẹ chồng này.Diệp Danh nhìn cô hai lần, nói với Miêu Lan Chi: "Khẳng định có thể lấy lại vốn, còn có thể kiếm được không ít, bằng không sao con bé có thể cười vui vẻ như vậy."“Ha ha ha." Hoa Chiêu càng cười: "Vẫn là anh cả hiểu em!”Dương Lập cũng ở bên cạnh, ông kỳ quái nhìn Hoa Chiêu, cũng không biết con bé lấy đâu ra lòng tin này, ông còn không có.“Chuyện phim nhựa cháu đã gọi điện thoại cho bên kia, đoán chừng rất nhanh sẽ có người đưa tới đây." Hoa Chiêu nói với Dương Lập: "Tiểu Vương kia thế nào rồi, đã gọi về chưa?"“Đã trở lại." Dương Lập kích động nói: "Hiện tại hắn đang ở bên kia cắt nối biên tập, bên chúng ta lại bổ sung thêm mấy cảnh quay nữa, không tới 2 tháng nữa sẽ kết thúc công việc, nếu nhanh, trước năm mới là có thể chiếu!”"Bên xét duyệt làm phiền anh cả rồi." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh gật đầu: " Chuyện nhỏ.”Chuyện mua lại bộ phim đang là đề tài nóng hổi, nếu bên này kiểm duyệt không cho, đó mới là chuyện cười, là hãng phim đang lừa tiền Hoa Chiêu sao?Không có khả năng, bởi vì trước đó trong hợp đồng Hoa Chiêu ghi rõ, không qua xét duyệt sẽ phải bồi thường tiền cho cô!Để “con vịt” vào miệng, sẽ phải xét duyệt qua cho cô.Hơn nữa đó là một bộ phim cổ trang, hiện tại không tồn tại đề tài nhạy cảm gì.Dương Lập mặt mày hồng hào mà rời đi.Hoa Chiêu lại bận rộn.Đào Lam đã mua được nhà, cô thiết kế trang trí đơn giản một chút.Đào Lam không mua tứ hợp viện trong thành phố, Hoa Chiêu nói thế nào cũng không nghe.Hắn đã mua một biệt thự nhỏ ở đường vành đai ba.Đây là một biệt thự lâu đời hàng chục năm tuổi, trong ngoài cũ nát không chịu nổi, phải sửa sang lại.Cũng may chỗ này đủ lớn, sân cũng lớn, xung quanh cũng yên tĩnh."Cậu không phải vào thành phố làm việc, không cần ở trong đó, mỗi ngày chen chúc mệt mỏi." Đào Lam nói.Hơn nữa ở trong ngõ hẻm, hắn cảm giác nhiều người lộn xộn."Tùy cậu." Hoa Chiêu nói."Đúng rồi, có muốn nói với người Đào gia một tiếng không?" Hoa Chiêu hỏi.Đào Lam dừng một chút nói: "Nói một tiếng đi, thích thì tới.”Hắn còn có anh chị em, còn có ông bà nội, còn có chú thím, cũng không thể kết hôn mà không nói một tiếng.Nhưng hắn thực không muốn nói.Hắn vẫn không quên được khuôn mặt lạnh lùng của bọn họ, còn có nhà bếp đầy mùi gián của Đào gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận