Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 288 - Ăn Thịt.



Chương 288 - Ăn Thịt.



Chương 288: Ăn Thịt.Người bán hàng rong tầm 20 tuổi, hơi đen và gầy, ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Chiêu liền sửng sốt. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ mang thai nào xinh đẹp như vậy. Nhìn mấy đứa trẻ xung quanh cô ấy, anh ta thích kiểu khách hàng này.“2 mao rưỡi một chén.” Người bán hàng rong trực tiếp rót đầy một chén hạt dưa, nhanh chóng rút ra một tờ báo gấp hình tam giác, gói lại.Dù nhanh tay đến đâu, Hoa Chiêu cũng có thể thấy rõ rằng chiếc chén này nhiều nhất chỉ có một lượng, bán 2 mao rưỡi.Trương Quế Lan ở bên cạnh đã nhe răng trợn mắt.Người bán hàng rong người phụ nữ này đang đau lòng tiền, hắn tuyệt đối không thể tưởng được Trương Quế Lan là cao hứng đấy.Trương Quế Lan cùng bọn nhỏ hiện tại ăn mặc đều rất phù hợp đấy, không thời trang cũng không tồi tàn, giống như những người bình thường trong thành phố.Nhưng người bán hàng rong có đôi mắt sắc bén chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được bà và mấy đứa trẻ là người từ bên ngoài đến, và vẻ mặt của họ đều không có sự tự tin.Nhưng Hoa Chiêu thì không giống, đây là người bên ngoài thành đến tìm nơi nương tựa thân thích ở thủ đô, người thân đang dẫn bọn hắn đi tham quan trải nghiệm à nha?"Tôi lấy 6 chén." Hoa Chiêu nói ra.Người bán hàng rong vui lên, xem, người thủ đô chính là hào phóng như vậy ~Hoa Chiêu cũng không để cho người bán hàng rong dùng báo chí gói lại, cô nói bọn nhỏ mở tay ra, để cho người bán hàng rong trực tiếp đem hạt hướng dương đổ vào trong túi áo bọn nhỏ, như vậy cô sẽ dễ dàng nắm tay bọn chúng, cũng không chậm trễ chúng ăn hạt hướng dương."Ăn ngon không?" Hoa Chiêu hỏi Đại Cần Tiểu Cần.Đại Cần liếc nhìn người bán hàng rong, không nói gì, vẻ mặt xấu hổ.Tiểu Cần nói thẳng: "Thật là khó ăn."Người bán hàng rong cười toe toét và không nói gì, có thể là ăn phải hạt xấu rồi a? Cũng không thể đảm bảo tất cả các hạt đều ngon được..Đại Cần tách một hạt đứa tới miệng Hoa Chiêu.Hoa Chiêu bằng lương tâm nói, cái hạt hướng dương này, vị cũng bình thường, cũng là có mùi thơm đấy, bọn hắn cảm thấy khó ăn là do miệng bị nuôi đến khó tính rồi.Tạm biệt người bán hàng rong, Hoa Chiêu tiếp tục mang theo bọn nhỏ xuyên thẳng vào trong đám người.Ánh mắt người bán hàng rong lại một mực đuổi theo cô. Con gái nhà ai thế? Hắn gặp phải, người ta cũng đã có con rồi…Phi, dù có gặp sớm hơn cũng không có phần của hắn, còn muốn chuyện tốt.Sau đó hắn nhìn thấy Hoa Chiêu lại gặp phải một người bán hàng rong khác, lại mua một chén hạt hướng dương, lúc này mua ít đi, không có mua 6 chén, chỉ mua một chén, mỗi người đều mua một chén.Người bán hàng rong cười ngốc, xem ra là đã nghe ngóng qua? Biết rõ nhà hắn rang hạt hướng dương ngon nhất?Hoa Chiêu đi dạo quảng trường mấy vòng, gặp đến 10 người bán hạt hướng dương đấy, còn có bán thuốc lá đấy, bán đường kẹo đấy, thậm chí còn bán nước có ga đấy. Tuy là trời lạnh, nhưng người mua cũng không ít.Có thể không cần phiếu vé cũng mua được đồ, không tranh thủ thời gian mua còn đợi cái gì này?Hoa Chiêu mỗi thứ đều mua một chút, cuối cùng mọi người đứng ở bên ngoài xem phim một hồi rồi mới về nhà.Về đến nhà, Trương Quế Lan trên mặt là nhịn không nổi dáng tươi cười.Trên quảng trường, giá thị trường của hạt hướng dương rất thống nhất, đều là 2 mao rưỡi một lượng. Hương vị cao thấp không đều, nhưng đại khái cũng không chênh lệch nhau lắm, so với hướng dương nhà bọn họ chính là kém xa.Mấu chốt là không có ai quan tâm!Những người bán hàng rong thoải mái chen lấn giữa đám đông, họ không lớn tiếng rao hàng và người mua cũng không gọi to nên chẳng ai quan tâm đến điều đó.Bà thậm chí còn nhìn thấy một người đàn ông đeo băng tay màu đỏ, có vẻ là cảnh sát, đi đến chỗ bán hàng rong để mua hạt hướng dương!Lúc đó bà sợ đến mức thót tim, thấy người bán hàng rong thu tiền bình thường nhưng lại cho thêm một ly, rồi hớn hở đi thẳng.Đội trưởng cài băng màu đỏ cũng vui vẻ rời đi."Ở thủ đô thật là tốt." Trương Quế Lan cảm thán nói.Nói xong lại nói: "Nếu không, chúng ta cũng bán 2 mao rưỡi là được rồi.""Không được." Hoa Chiêu kiên quyết nói: "Vậy mẹ sẽ lấy hết sinh ý của bọn hắn rồi, nếu mẹ cũng bán 2 mao rưỡi, người khác chắc chắn sẽ không mua của bọn hắn nữa, cho dù mua cũng là ngươi này không có, người khác cũng miễn cưỡng."Nhưng nếu mẹ bán 5 mao thì mọi chuyện sẽ khác. Sự mâu thuẫn sẽ không lớn như vậy. Sẽ vẫn có thị trường bán giá 2 mao rưỡi, mặt khác những người bán hàng rong khác cũng không tức giận mà xa lánh mẹ." Hoa Chiêu nói, "Chúng ta không cố gắng chiếm toàn bộ thị trường, mỗi ngày bán ít đi một chút, chậm rãi bán . "Trương Quế Lan cái hiểu cái không, lại có chút giật mình gật đầu: "Như vậy ah, vậy thì bán 5 mao."1 lượng 5 mao, 1 cân 5 đồng, 1000 cân chính là 5000…Bà cũng không nóng nảy bán 2500, chậm rãi bán, chỉ cần có thể bán đi là được!......Diệp Danh cầm rượu thuốc đạp xe về nhà, chuẩn bị cất rượu ở nhà rồi mới trở lại làm việc.Khi Hoa Chiêu đưa rượu cho anh cũng không nói gì, chỉ nói để cho anh chậm rãi nhận thức. Ngược lại, mẹ anh đã ngàn lần cảnh cáo anh, dặn anh phải cẩn thận và pha nước như thế nào, vì sợ anh lãng phí một giọt.Anh rất tò mò, hay là nếm thử một chút trước khi đi làm?Kết quả đi đến cửa nhà, anh liền ngửi thấy được một mùi thơm nồng đậm. Mùi vị kia thật câu người, còn giống như là từ nhà anh truyền tới?Diệp Danh mở cửa, liền phát hiện mẹ vợ cùng ba cậu em vợ, một cô em vợ, một nhà mấy người đều đang dùng cơm. Khó có được là bọn hắn nhiều người như vậy mà không phát ra thanh âm gì, anh ở ngoài cửa cũng không nghe thấy.Phải biết là cách âm của toà nhà này…Cách âm là cái gì?“Ba mẹ, các ngươi đều ở đây.” Diệp Danh vào phòng cười với mọi người.Văn Bình Hòa và bạn già đều ngẩng đầu nhìn hắn cười cười.Ba cái cậu em vợ biểu cảm không đồng nhất, có nịnh nọt đấy, có khinh thường đấy, có chịu đựng khinh thường nịnh nọt đấy."Anh rể, em ở chỗ này đây! Anh không phát hiện ra em sao?" Trong góc một cô gái đỉnh đạc mà cười nói.Người đàn ông bên cạnh cô ta chỉ cúi đầu ăn cơm, không thèm nhìn Diệp Danh.Diệp Danh cũng cười cười với cô ta: "Văn Nhược cùng Lý Đồng cũng tới á."Cô gái dùng cùi chỏ hích vào người đàn ông đang ăn bên cạnh.Hắn vừa ăn cơm vừa ngẩng đầu, hàm hồ mà kêu một tiếng "anh rể", rồi cứ tiếp tục cúi đầu mãnh liệt ăn.Thịt lợn kho này thật thơm, anh ta chưa từng ăn thịt ngon như vậy!Diệp Danh cũng nhìn ra nguyên nhân tại sao những người này cúi đầu ăn không nói nên lời, mấy đĩa thịt heo kho cùng một nồi bắp cải hầm xương to, xương nhìn giống như xương đùi.Văn Tinh từ trong bếp bưng một nồi canh xương đi ra.Thấy Diệp Danh, tay cô ta run lên, thiếu chút nữa không cầm nổi nồi canh.Diệp Danh nhìn cô ta chột dạ như vậy."Thịt Hoa Chiêu đưa tới?" Anh cười hỏi."A ..." Văn Tịnh cúi đầu, nhanh chóng đặt nồi canh lên bàn, nói nhỏ: "Ba mẹ em đến đây ăn cơm. Em thấy trong tủ lạnh không có thứ gì khác. Chỉ có miếng thịt này thôi, vì vậy đã làm."Giọng nói của cô ta phi thường chột dạ, giống như phạm phải sai lầm.Làm cho người Văn gia rất không vui rồi.Bà Văn con mắt lập tức trừng lên, nhìn Diệp Danh: "Như thế nào? Mẹ vợ đến nhà , còn được ăn một miếng thịt nhà anh rồi hả?"Diệp Danh cười đến mây trôi nước chảy, thậm chí có chút nịnh nọt: "Ở đâu? Đây không phải là do em dâu ở nông thôn đưa đến chút thịt, heo nhà mình nuôi, tiểu Tĩnh sợ có hạt, không cho ăn, con nghĩ để ngày nào đó đưa ra ngoài, ai biết tiểu Tĩnh vậy mà cho mọi người ăn. Xin lỗi ah, ba mẹ."Văn Tịnh trừng lớn mắt, ngẩn người.Người Văn gia thoáng cái đều nhìn vào Văn Tịnh, thịt trong miệng nhả cũng không được, nuốt cũng không xong.Vẫn là bà Văn trong miệng không có thịt, há mồm liền giáo huấn: "Cái con nhóc chết tiệt kia! Mày là muốn hại chết chúng ta ah! Đây chính là cha mẹ mày, em trai em gái mày, cháu nội cháu ngoại mày!"Trong bụng có giun sán rất thống khổ, rất buồn nôn, thậm chí còn muốn mạng người, không phải sắp không sống nổi nữa thì ai muốn ăn thịt có hạt chứ?Văn gia bọn họ còn không có cùng cực đến mức phải ăn thịt có hạt!"Mày cái đồ chết tiệt kia!" Bà Văn càng nói càng tức giận, đứng lên BA~ BA~ đánh Văn Tịnh.Diệp Danh nhanh chóng đi qua ngăn lại, bàn tay đều vỗ vào trên người anh.Những người khác cũng phản ứng, vỗ về con mình một cách tuyệt vọng và yêu cầu chúng nhổ thịt. Bọn họ cũng không nhàn rỗi, tất cả đều chỉ trích Văn Tịnh.Văn Tịnh chỉ nhìn Diệp Danh, yên lặng mà khóc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận