Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 960 - Buông.



Chương 960 - Buông.



Chương 960: Buông.Mọi người đi rồi, Hoa Chiêu lập tức nhìn Miêu Lan Chi.Miêu Lan Chi cười với cô: "Mẹ không yếu ớt như vậy, mỗi ngày còn cần các con an ủi."Nếu tâm tư thủy tinh như vậy, bà cũng không sông được đến bây giờ, sớm hậm hực chết rồi."Vậy con an tâm." Hoa Chiêu khoa trương mà thở phào, trêu chọc Miêu Lan Chi bật cười."Bọn hắn đi rồi, chúng ta phải làm chuyện chính sự a, đã đến giờ kiểm tra thai sản" Diệp Thư nói ra.Thời kỳ cuối mang thai, một tháng nên đi bệnh viện một lần.Bất quá Diệp Thư rất khẩn trương, động một chút lại đi bệnh viện.Không thể làm siêu âm, nhưng lại để cho mà để bác sĩ cảm nhận và theo dõi tim thai, cô ấy chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi bác sỹ nói một câu mọi thứ vẫn bình thường.Hôm nay cũng chưa tới thời gian kiểm tra, cô ấy lại muốn đi.Hoa Chiêu chẳng muốn động: "Tự chị đi thôi.""Không được, em phải đi với chị!" Diệp Thư lôi kéo cô, có Hoa Chiêu ở bên cạnh trong lòng cô ấy mới an tâm.Diệp Thư ra sức túm cô, Hoa Chiêu không dám chống lại."Được rồi được rồi, đi thì đi, thật sự phục chị rồi." Hoa Chiêu miễn cưỡng mà đứng dậy.Miêu Lan Chi thu thập một chút cũng cùng đi.Diệp Danh hôm nay thật sự không rảnh làm vệ sỹ cho mấy người, đã quay trở lại đi làm.Diệp Thâm từ ngày đó đi ra ngoài gặp bạn bè về sau, có vẻ như đã bật chế độ bạn bè, mỗi ngày đều có tiệc, hôm nay cũng không ở nhà.Bất quá mỗi ngày anh đều trở về, dù là đã khuya, Hoa Chiêu cũng không lo lắng.Ba người mang theo mấy người Lưu Minh cùng đi bệnh viện.Kết quả không gặp Diệp Phương."Vừa rồi có người đến tìm chủ nhiệm, hai người cùng đi ra rồi." Trợ lý của Diệp Phương nói ra: "Tầm tuổi với chủ nhiệm, nói là bạn của bà ấy."Miêu Lan Chi thoáng cái đã nghĩ đến một loại khả năng: "Có phải là một người phụ nữ có mái tóc uốn, đeo kính râm, mặc váy đỏ sậm không?""Đúng đúng, là bà ấy." Trợ lý nói ra.Mặt Miêu Lan Chi trầm xuống.Hoa Chiêu hiếu kỳ nói: "Miêu Phương đến tìm cô cô, hai người hồi xưa là bạn tốt?"Bất quá ngẫm lại cũng có thể.Miêu Lan Chi cũng cùng Diệp Mậu là thanh mai trúc mã rồi.Miêu Phương cùng Diệp Phương bằng tuổi nhau, nếu như quan hệ tốt thì chính là khuê mật rồi.Miêu Lan Chi mang theo mấy người đi ra ngoài, nói ra: "Con xem tên của hai người sẽ biết, lúc hai người bọn họ sinh ra, mẹ và mẹ chồng của mẹ đã thương lượng, đặt tên giống nhau."Hi vọng hai người các cô có thể tốt với nhau giống như chị em ruột.Kết quả. . ."Lúc trước khi gặp chuyện không may, cô cô của con nhìn còn bình thường, đợi chuyện đã xong, lại đột nhiên bệnh nặng một hồi, ở trong bệnh viện nằm một tháng, tra không ra bệnh gì, chỉ là toàn thân vô lực không dậy nổi, người cũng đần độn u mê đấy."Miêu Lan Chi nói ra: "Là dượng con đột nhiên trở về, kéo cô ấy ra viện, chậm rãi mới khá lên."Hoa Chiêu thở dài, Miêu gia lúc trước làm như vậy, có thể nói là trọng tình cảm mỗi người Diệp gia đều bị đâm một đao.Trước kia cô không biết coi như xong, hiện tại đã biết, cô phải giúp bọn họ chọc trở về!"Bọn họ đi đâu cô biết không?" Hoa Chiêu lại trở về tìm được trợ lý của Diệp Phương hỏi.Người trợ lý nhạy cảm dường như phát hiện ra điều gì đó không ổn, cũng nhớ rõ vẻ mặt vừa rồi của chủ nhiệm, không giống như bạn bè cũ gặp nhau, chỉ là rất kinh ngạc."Tôi không biết. . . . Bất quá, không có ở vườn hoa dưới lầu, thì chỉ có quán trà đối diện a. . ."Cách bệnh viện không xa có một quán trà, thỉnh thoảng có người hẹn chủ nhiệm đi ra ngoài, chủ nhiệm đều chọn ở đó.Hoa Chiêu quay người muốn đi, lập tức bị Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư một trái một phải đè lại.Người Lưu Minh mang đến cũng vây quanh cô."Con muốn đi đâu?""Chị thấy em giống như muốn đi đánh nhau?""Bà chủ, cô muốn đánh ai? Cứ nói với chúng tôi! Ngàn vạn lần đừng tự mình động thủ!"Hoa Chiêu. . . . ."Khục, mọi người đã hiểu lầm, con chính là muốn qua nhìn xem.""Nhìn xem cũng không được!" Ba người đồng thời nói.Cô nhìn thấy, khẳng định nhịn không được muốn làm chút gì đó.Hoa Chiêu cười, vuốt bụng: "Con mà là người như vậy sao? Con sẽ không làm gì."Cô còn chưa quên mình là một phụ nữ có thai đâu, lần này cô thật sự chỉ muốn tới xem.Cô cô bởi vì chuyện của Miêu gia đã có thể nằm viện một tháng, hiện tại một lần nữa gặp bà ta. . ."Con chính là muốn đi xem cô cô." Hoa Chiêu nói ra.Mấy người còn dùng ánh mắt không tin nhìn cô.Được rồi được rồi.Hoa Chiêu thừa nhận, thực tế là cô nghĩ tới đến đó làm chút chuyện với Miêu Phương, thu chút tiền lãi đấy!"Làm gì đó? Giương cung bạt kiếm sao?" Diệp Phương từ phía sau đã đi tới, bước chân vội vàng.Hoa Chiêu sững sờ, nhanh như vậy đã trở lại rồi hả? Dựa theo thời gian Miêu Phương cùng bọn họ đi ra ngoài, hai người rời đi cũng không bao lâu."Làm sao vậy?" Diệp Phương nói chuyện, bước chân cũng không ngừng, lướt qua mấy người tiến vào văn phòng.Biểu lộ hết thảy đều bình thường.Miêu Lan Chi cũng hiếu kỳ rồi, bà biết rõ, lúc trước Miêu Phương cùng Diệp Phương quan hệ rất tốt, còn thân hơn chị em ruột."Cái kia, cô ta tới tìm cô rồi hả?" Miêu Lan Chi hỏi.Diệp Phương dừng lại, quay người nhìn bọn họ, đột nhiên chợt nói: "Cũng đúng, Diệp Giai cũng gả cho Miêu Bân rồi, các người khẳng định cũng biết bà ta đến rồi, xem tôi, cũng bận rộn đến hồ đồ rồi."Nói xong tiếp tục động tác trong tay, vừa nói vừa lật giở một cuốn sổ ghi chép bệnh án."Diệp Thư lại tới kiểm tra đúng không? Các người trực tiếp đi tìm bác sỹ Tôn, hôm nay không rảnh, sắp có một cuộc giải phẫu."Bà khép sổ lại, đưa cho trợ lý, nhìn nét mặt của các cô, cười cười: "Lo lắng cho tôi? Cái này thì thực sự không cần, chuyện cũng đã lâu như vậy rồi, tôi đã sớm buông bỏ rồi.""Đi thôi." Diệp Phương nói một tiếng, mang theo mấy người trợ lý đi ra.Bà mỗi ngày thật sự bận quá rồi, không có thời gian bởi vì chuyện đã qua lâu như vậy mà bi thương."Đi đi nha." Miêu Lan Chi thở phào.Diệp Phương có thể buông, bà cảm thấy lá gan trên người mình cũng nhẹ hơn rất nhiều.Kiểm tra chấm dứt, hết thảy đều bình thường.Hoa Chiêu lại về nhà loay hoay với một đống bình thuốc nhỏ bí mật của mình.Diệp Thâm trở về cả buổi cũng không thấy vợ đâu, tò mò tìm tìm, mới tìm được Hoa Chiêu ở trong khu vườn bí mật của cô.Khu nhà lớn, phòng ở nhiều.Hoa Chiêu làm một cái nhà kính trên sân thượng, chìa khóa mấy cánh cửa từ dưới lên trên đều nằm trong tay cô, bình thường ai cũng không cho vào.Mà ngay cả Diệp Thâm muốn vào, hoặc là đi cùng Hoa Chiêu, hoặc chỉ có thể trèo tường.Thấy Hoa Chiêu đang loay hoay trước một cây xanh lông xù, Diệp Thâm bị dọa đến không dám thở gấp.Chỉ sợ chính mình đột nhiên lớn tiếng, hù đến cô, làm cô run tay đụng phải cái cây kia.Như vậy anh sẽ đau lòng chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận