Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1508 - Nhảy xuống biển



Chương 1508 - Nhảy xuống biển



Chương 1508: Nhảy xuống biểnThuyền đánh cá thẳng tắp mà lao tới, nhìn thấy bọn họ không tránh, ngược lại còn giống như đều chạy lên trên boong tàu xem trò vui, một người phụ nữ trong số đó còn vẫy tay với bọn họ.Kẻ ngốc đấy à?Thật ra Hoa Chiêu đang chỉ huy rong biển trải rộng ở xung quanh di động, chúng nó đã quấn lên mái chèo của con thuyền đánh cá đang lao tới.Chỉ cần một mệnh lệnh của Hoa Chiêu, là có thể làm cho nó ngừng hoạt động.Lượng lớn rong trải rộng ở trong biển còn có thể làm lật thuyền đánh cá, nếu như nó thật sự dám đâm.Nhưng mà Hoa Chiêu cảm thấy bọn họ không dám.Đúng là không dám.Thuyền đánh cá thấy bọn họ không chạy, không nhúc nhích, bèn nhanh chóng giảm tốc độ lại, rẽ một cái, nguy hiểm lách qua bên cạnh du thuyền.Bởi vì rẽ quá mạnh, thân thuyền nghiêng thật lớn, suýt nữa thì lật, mười mấy người trên thân thuyền lập tức giật mình hét to.Chờ thuyền vững vàng, mười mấy người lập tức trở nên hùng hổ. Vốn định cho dê béo một đòn phủ đầu, kết quả lại tự làm cho mình chật vật, mất mặt xấu hổ.O’Neill nghiêng đầu nhìn Hoa Chiêu, đây là nguyên nhân mà cô cho ngừng thuyền sao? Kế sách?Có điều kế sách tốt nhất chính là kế cuối cùng trong ba mươi sáu kế, chạy chứ!Bây giờ mà chạy thì sợ là không còn kịp nữa rồi.Phía sau thuyền đánh cá lại có một con thuyền đánh cá nhỏ hơn đi theo.Con thuyền đánh cá này trông khá cũ nát, tốc độ chậm, nhưng mà hiện tại cũng đang lái qua đây.Hai con thuyền đánh cá vây tròn quanh bọn họ, bao vây bọn họ tại chỗ.O’Neill nhíu mày nhìn vệ sĩ mà mình mang đến.Đây chỉ là lính đánh thuê, lúc này mặt cũng đã xanh mét.Nhiệm vụ mà gã nhận rõ ràng chỉ là cấp B, tiền nhận được cũng là cấp B, nhưng mà bây giờ bị hai thuyền cướp biển chặn lại, nếu đối phương cực kỳ hung hãn, thì đây sẽ là cấp S, muốn sống rất khó!“Tôi muốn thêm tiền!” Gã nói.O’Neill lập tức muốn nhổ cho gã một ngụm nước bọt, hiện tại còn nói loại lời này, chẳng phải là đang bại lộ thân phận của gã ở trước mặt Hoa Chiêu sao?Gã không phải là vệ sĩ hằng ngày, mà chỉ là tạm thời, đã thế trông còn không trung thành lắm.Anh ta sẽ rất mất mặt!O’Neill cắn răng làm ra khẩu hình đồng ý, sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn Hoa Chiêu.Cũng may Hoa Chiêu dường như không hề phát hiện động tĩnh bên này, cô còn đang vô cùng hứng thú mà nhìn hai con thuyền đánh cá.“Đừng xoay nữa, phí dầu lắm, có chuyện gì thì dừng lại nói đi.” Hoa Chiêu không biết lấy từ đâu ra một cái loa lớn dùng tiếng Quảng Đông hô.Hai thuyền cướp biển nghe thấy đều ngu luôn.Dê béo lần này có lòng tốt, lại còn biết suy nghĩ cho bọn hắn nữa ...Thế mà bọn hắn cũng cho dừng thuyền thật, một trước một sau, ngừng ở xung quanh du thuyền.Một gã trông to béo hung dữ vác theo súng trong tay, đứng ở trên boong tàu của thuyền đánh cá, gã ta ghìm súng chĩa vào người trên du thuyền.“Trừ hai đứa con gái này ra, những người khác đều ngoan ngoãn nhảy xuống biển, tao không có hứng thú với đàn ông!” Thiệu Đại Long hô.Dĩ nhiên là không có ai động đậy, vệ sĩ của Hoa Chiêu bên này cũng đột nhiên lấy súng ra.Tuy rằng không dài như của Thiệu Đại Long, nhưng lại đẹp hơn, độ chính xác chắc chắn cũng cao hơn so với mấy thứ nhìn trông như tự chế đó của đối phương.Thiệu Đại Long ngừng động tác, không nghe nói dê béo có súng nha!Chỉ nghe nói là một kẻ có tiền từ đại lục tới! Chẳng phải là đại lục không được có thứ này sao?Mẹ nó! Bị lừa rồi!Bây giờ đối phương cũng không phải là dê béo mặc người xâu xé, nếu mà đánh trả, vậy bọn họ cũng có thể bỏ mạng!Thiệu Đại Long rất quý mạng sống, chưa bao giờ đụng phải gai nhọn, thình lình gặp trúng một lần, không biết nên phải làm sao.Bây giờ mà bắt gã bỏ súng xuống quay đầu lại chạy lấy người thì về sau gã cũng không cần hành nghề nữa.Nhưng mà bảo gã nổ súng, gã cũng không dám.Hoa Chiêu cười, không ngờ Phan Lệ Trân lại tìm tới mấy cái thùng rỗng, cô đây cũng bị người lừa rồi nhỉ?“Anh tên là gì?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Người đẹp vậy mà lại chủ động hỏi tên, Thiệu Đại Long không ngốc... Không nói ra.“Cô không cần biết tôi là ai! Bây giờ ngoan ngoãn ném tiền qua đây, tha các cô không chết!” Thiệu Đại Long hô.Gã cũng không nói để phụ nữ lại nữa... Chỉ định vớt vát một chút tiền dầu, quay về tìm Phan Lệ Trân tính sổ!Sự thật là sợ Hoa Chiêu cho nên khó mà xuống tay.Vậy thì không được, bọn họ cần phải xuống tay.“Đòi tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái, đến đây đi, nổ súng đi.” Hoa Chiêu nói: “Nhìn xem là các anh...”Cô còn chưa nói xong thì đột nhiên kéo Diệp Thư thả người nhảy ùm, rơi vào trong biển, chớp mắt đã chìm xuống.Không đợi đối phương phản ứng lại, Giản Bạch bắt đầu nổ súng.Chớp mắt đã xử lý hai người. Tình hình lập tức hỗn loạn.Người ở trên hai con thuyền đánh cá lập tức bắn trả.Tiếng súng bằng bằng bằng còn dày đặc hơn pháo.“Fuck!” O’Neill và tên lính đánh thuê đồng thời chửi một câu, hai người vừa giơ súng bắn trả vừa di chuyển vào khoang thuyền.Lý Lâm cũng muốn đi vào, lại đột nhiên bị Giản Bạch kéo, rơi vào trong biển.Má! Tuy rằng hắn ta biết bơi lội, nhưng không giỏi lắm! Không biết nín thở!Giản Bạch cũng mặc kệ, dẫn theo hắn ta và một vệ sĩ khác nhảy vào trong nước, nấp ở đáy thuyền thỉnh thoảng nổ súng với đối phương.Khu vực biển này không biết vì sao lại có rất nhiều tảo biển.Lúc trước không phát hiện, ngừng thuyền rồi mới nhận ra trong nước đen như mực, hoàn toàn có thể che đậy tầm mắt của đối phương, khiến cho bọn họ không thể nhìn thấy.Mà đối phương cũng không phải người nào cũng có súng, thứ này rất đắt.Đối phương lái con thuyền đánh cá cũ nát, rõ ràng là không có nhiều tiền.Bọn họ chỉ có bảy người là trong tay cầm vũ khí tự chế hoặc là cũ rích.Chớp mắt đã xử lý được sáu người, còn lại một người.Giản Bạch không biết vì sao Hoa Chiêu lại nói anh ta để lại gã cầm đầu to béo này, để gã đứng đó nổ súng lung tung, ngộ nhỡ bắn trúng cô và Diệp Thư thì sao đây?Nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng Hoa Chiêu.Nhiệm vụ bây giờ của anh ta là “Trông nom” Lý Lâm.Không ngờ Lý Lâm lại bơi không giỏi lắm, vậy thì thật đúng lúc.Lý Lâm ở dưới nước chưa được bao lâu đã phải ngoi lên để thở, vậy may của hắn ta không tốt, tảo biển ở bên cạnh không nhiều lắm.Cho nên khóe mắt Thiệu Đại Long nhìn thấy chỗ hắn ta giấu mình, lập tức giận sôi gan, bắn liên tục về phía hắn ta.Lý Lâm không may mắn tránh được, bị một phát bắn vào đầu, rất nhanh đã chìm xuống.Thiệu Đại Long cũng không còn đạn.Cũng may đối phương ở trong nước, bình thường nước vào súng thì cũng không thể dùng.Chỉ là hai tên ở trong khoang thuyền kia khá khó chơi.Vậy thì không chơi.“Đi, đi mau!” Thiệu Đại Long vội vàng hô.Thật ra không cần gã hô thì cũng có người lái thuyền rồi, nhưng mà hai con thuyền lại đều thả neo, không nhúc nhích được.“Không được rồi, cánh quạt bị thứ gì làm tắc, động cơ chết máy rồi!” Có người hô.“Con mẹ nó!” Thiệu Đại Long tức đến mức mắng to, hận không thể vung mái chèo mà chèo đi.Nhưng đây toàn là thuyền đánh cá chạy bằng máy, không có mái chèo cho gã ta chèo.Giản Bạch và một vệ sĩ khác một mình xông lên một con thuyền, thành thạo đá hết những người còn lại vào trong biển.Mà Hoa Chiêu đã về lại trên du thuyền.Ngày mùa đông tắm nước biển, đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.Cô chịu được nhưng mà Diệp Thư cũng không chịu nổi, răng trên răng dưới cũng đã đánh vào nhau lập cập.Cô kéo Diệp Thư trở lại khoang thuyền thay quần áo.Nhân tiện đuổi O’Neill đi: “Những người ở bên ngoài này sao vậy? Sao lại tìm chúng ta? Anh đi hỏi thử đi.”O’Neill đứng ở trên boong tàu, đau đầu mà nhìn những người trong biển này.Anh ta giết người rồi.Đây là chuyện nhỏ, từ lúc còn rất nhỏ anh ta đã biết giết người.Nhưng mà anh ta giết người ở chỗ này, rất phiền toái.



Bạn cần đăng nhập để bình luận