Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 230 - Tạm Biệt



Chương 230 - Tạm Biệt



Chương 230: Tạm Biệt.“Tôi không muốn vàng, tôi muốn tiền mặt, và tôi muốn tiền mới.” Hoa Chiêu nói.Hạ Kiến Ninh gật đầu, đây không phải vấn đề gì."Tôi đem tiền đưa đến nơi này cho cô?" Anh ta hỏi.Hoa Chiêu lắc đầu, cô đang có ý định theo quân đấy, cũng muốn mang theo ông nội đến thủ đô, 20 vạn sẽ để đầy trong hai túi lớn, đến lúc đó di chuyển sẽ rất phiền phức."Tôi có thể tin được anh đấy, anh viết cho tôi một phiếu nợ là được, viết rõ là mua nhân sâm thiếu nợ đấy." Hoa Chiêu nói ra.Đối với việc giao dịch bằng tiền, bởi vì đã có tiền lệ rồi, cô trước mắt vẫn tin được Hạ Kiến Ninh, cho nên viết phiếu nợ cũng khá đảm bảo, tài sản lớn này của cô coi như cũng có lai lịch rõ ràng rồi."Đợi tôi đến thủ đô, lúc đó anh hãy đem tiền cho tôi." Hoa Chiêu nói ra.Nghe cô nói tín nhiệm chính mình như vậy, Hạ Kiến Ninh có chút ngoài ý muốn, ánh sáng trong mắt càng sáng hơn, cười gật gật đầu: "Tốt."Anh ta từ trong túi quần lấy ra giấy bút, viết rõ mua của Hoa Chiêu 3 cây nhân sâm, tổng cộng 60 vạn, trong vòng một năm trả hết nợ.Hoa Chiêu cầm phiếu nợ, trực tiếp đem 3 cây nhân sâm giao cho anh ta, để cho anh ta mang đi. Cũng không cần đợi đến lúc một tay giao tiền, một tay giao hàng.Như vậy càng không an toàn, cô sợ lại làm cho Hạ Kiến Ninh hiểu lầm cô không thành tâm muốn bán, mà là muốn lấy nhân sâm uy hiếp anh ta. Đến lúc đó anh ta lại không đi con đường bình thường mà đem nhân sâm trộm đi thì làm sao bây giờ?Cô đối với Hạ Kiến Ninh cực độ không tín nhiệm các hành vi khác không liên quan đến tiền.Cô cũng không sợ Hạ Kiến Ninh không nhận nợ. Nhân sâm của cô cũng không phải dễ ăn như vậy đấy, bán cho anh ta 3 cây, nếu anh ta dám quỵt nợ, mạng của anh ta cũng sẽ chấm dứt."Anh chừng nào thì đi?" Hoa Chiêu hỏi.Nhịp tim của Hạ Kiến Ninh nhảy lên một chút, đây là đang quan tâm anh ta sao?"Tôi định ở lại vài ngày, tôi phát hiện ở đây địa linh nhân kiệt, phi thường thích hợp dưỡng bệnh. Hơn nữa, có lẽ các người ngày mai còn có thể đào được nhân sâm?"Lên núi một ngày liền đào được 3 cây, anh ta không thể không ôm lấy loại chờ mong này.Tiểu Triệu nhìn anh ta một cái, nhưng bọn hắn mang thuốc theo không nhiều lắm rồi, chỉ đủ uống 3 ngày đấy, nếu không quay về, tiên sinh phải dừng uống thuốc rồi."Ở đây khẳng định cũng có tiệm thuốc Đông y , mua một ít là được." Hạ Kiến Ninh đoán được hắn muốn nói cái gì, nói ra.Anh ta phải dùng thuốc gì, cách điều chế thế nào, anh ta cũng biết."Nhà của tôi về sau không tiện chiêu đãi anh rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Người đàn ông của tôi không ở nhà, lại có hai người đàn ông lạ, mỗi ngày đến ăn chực, anh nói là tới thăm ông nội tôi đấy, anh có quan hệ gì với ông nội tôi à? Để cho người ngoài biết, đối với thanh danh của tôi sẽ không tốt. Cho nên đi thong thả không tiễn."Hạ Kiến Ninh... Anh ta suy nghĩ nhiều rồi!"Anh nếu không muốn đi cũng không sao, nếu thích ở đây dưỡng bệnh cũng được, chỉ là sau này đừng tới nhà tôi ăn chực nữa, đến nhà những người khác trong thôn, tôi cũng không xen vào." Hoa Chiêu nói: "Nếu như về sau còn có thể đào được nhân sâm, yên tâm, tôi sẽ thông báo cho anh đầu tiên đấy."Hạ Kiến Ninh…Ngẫm lại bữa cơm giữa trưa kia, anh ta tình nguyện về nhà uống dược thiện. Hơn nữa, đã có cam đoan của cô, anh ta cũng yên lòng rồi.Anh ta quyết định rất nhanh: "Được rồi, tôi cũng nên sớm trở về chuẩn bị tiền nong, 60 vạn với tôi mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, tôi phải tìm người gom góp một chút."Hoa Chiêu dừng lại một chút, lại nói: "Tôi hi vọng tiền này lai lịch quang minh chính đại, không hy vọng là tiền tham ô, cuối cùng phải trả lại tiền không nói, còn bị đem chính mình bồi vào."Hạ Kiến Ninh nhìn cô, chậm rãi nói ra: "Sẽ không đâu."Nói xong anh ta xuống đất, chuẩn bị đi ra.Đưa cho cô 60 vạn, cũng không thấy cô cao hưng, thật là một người kỳ lạ.Đi đến phòng bếp, Hạ Kiến Ninh đột nhiên quay người: "Trên đường cần một ít lương khô, cô có thể hỗ trợ chuẩn bị 2 phần không?"Hoa Chiêu thấy anh ta có thể thống khoái mà đi như vậy, rất cao hưng. Xuống đất chuẩn bị cho anh ta một bao màn thầu, 2 bình dưa muối, còn khó có được mà thả vào thêm 2 căn lạp xưởng.Rốt cuộc cũng là 60 vạn đấy, đợi cô đi thủ đô, lại đủ mua thêm mấy ngôi nhà rồi, sao có thể không vui? Hơn nữa còn là tiền mới, giá trị không ít hơn 60 vạn, cô cũng không sẵn lòng mà tiêu nó."Tạm biệt." Cô vui vẻ theo sát Hạ Kiến Ninh khua tay chào.Đây là lần đầu tiên Hạ Kiến Ninh gặp người tạm biệt người khác một cách vui vẻ như vậy đấy, đối với anh ta không chào đón quả thực quá trần trụi.Anh ta cười cười, ý vị thâm trường nói: "Tạm biệt."……Trong bóng đêm, hai người rời khỏi sân nhà Hoa Cường, đi tới trong thôn, sắp đến nơi, một người đột nhiên lao ra cản đường.Tiểu Triệu sớm đã phát hiện rồi, một cước đem bóng người đá ra thật xa."Ai ôi!!!!" Một giọng nữ thanh thúy mà kêu lên thảm thiết, nghe tuổi không lớn lắm, tính chất uy hiếp cũng không lớn. Tiểu Triệu đè lại khẩu súng trên eo, không có rút ra.“Ai?” Anh ta hét lên.“Tôi là em gái của Hoa Chiêu!” Hoa Tiểu Ngọc vội vàng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận