Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 321 - Nhìn Thấy.



Chương 321 - Nhìn Thấy.



Chương 321: Nhìn Thấy."Tôi không đi đâu, tôi đi căn tin thì tốt rồi." Hoa Tiểu Ngọc quay người muốn đi."Ai, đừng đừng! Tôi là có chuyện muốn xin cô hỗ trợ, nể mặt tôi!" Trương Tiểu Ngũ lập tức đứng ở trước mặt cô ta ngăn lại.Ánh mắt xung quanh nhìn qua lập tức lại nhiều thêm.Hoa Tiểu Ngọc sốt ruột mà nhỏ giọng nói: " Anh Trương! Anh đừng như vậy! Để cho người ta nhìn thấy sẽ thành bộ dạng gì nữa?"Trương Tiểu Ngũ lại biến thành vẻ mặt vô lại: "Vậy thì nhanh đi theo tôi, bọn hắn liền không nhìn nữa rồi. Cô không đi, tôi lại phải lôi kéo cô đi rồi~ ~ "Câu uy hiếp này có tác dụng, Hoa Tiểu Ngọc lập tức quay đầu bước đi.Hừ! Đây chính là hắn buộc cô ta đi ăn cơm đấy, lát nữa sẽ ăn chết hắn! Ăn chết hắn!Cô ta cũng không quay trở lại ký túc xá cất hộp cơm, tý nữa ăn không hết còn có thể mang một hộp trở về đây này!Hai người một trước một sau cách nhau rất xa, ra khỏi cửa chính của nhà xưởng.Đối với khoảng cách này, Hoa Tiểu Ngọc rất hài lòng.Đợi cách nhà xưởng một khoảng xa, xung quanh không có người của xưởng may nữa, Hoa Tiểu Ngọc sắc mặt đã khá hơn nhiều, liền thả chậm bước chân.Trương Tiểu Ngũ cười hì hì tiến lên: "Tính toán đến đâu ăn?""Tôi đối với thủ đô không quen thuộc, cũng không biết ở đâu giá rẻ." Hoa Tiểu Ngọc nói."Đồ rẻ không có đồ tốt! Hôm nay anh đây cao hứng, muốn ăn một bữa thật ngon!" Trương Tiểu Ngũ lớn lối nói.Hoa Tiểu Ngọc đáy lòng cười thầm, ngoài miệng lại nói: "Anh vẫn là nói về chuyện anh có việc gì cần nhờ tôi đi, tôi có thể giúp anh, liền ăn của anh một bữa cơm, nếu không thể giúp, vậy thì chúng ta trở về."Cho nên cô ta ăn cơm của hắn, cũng không phải là đối tượng của hắn! Là hắn có việc muốn nhờ!Trương Tiểu Ngũ con ngươi đảo một vòng, nghe hiểu ý của cô ta. Cô gái tham lam này còn rất gian trá!Bất quá không sao, một bữa ăn không phải là đối tượng, 10 bữa còn không phải là đối tượng sao? Nói ra cũng không ai tin."Chuyện cần nhờ cô cơm nước xong xuôi lại nói sau, bữa cơm này nếu không thể để cho cô thoả mãn, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng nhờ cô." Trương Tiểu Ngũ nói ra.Hoa Tiểu Ngọc không có lên tiếng. Trong lòng cô ta cũng biết, cái gì mà nhở vả, đều là lấy cớ, cô ta có thể không giúp được gì cho Trương Tiểu Ngũ, gấp cái gì.Trương Tiểu Ngũ cũng không có chọn một tiệm cơm quá cao cấp, những chỗ kia đến cửa lớn hắn cũng không dám vào! Hắn chính là đến một cửa hàng có mặt tiền hơi lớn hơn một chút đấy, sạch sẽ hơn một chút, là tiệm cơm quốc doanh.Loại địa phương này Hoa Tiểu Ngọc cũng là lần đầu tiên đến, tương đối hài lòng."Cô muốn ăn chút gì không?" Trương Tiểu Ngũ hỏi.Trên tường có viết menu, nhưng Hoa Tiểu Ngọc chỉ mới biết được mấy chữ, đậu, thịt, cô ta có thể gọi được món gì?"Anh tự tính toán đi, tôi cũng không biết cái gì rẻ, cái gì ăn ngon." Tỉnh táo lại, cô ta cũng không muốn ăn chết Trương Tiểu Ngũ rồi, cô ta sợ hắn không có tiền thanh toán, lại nói cô ta xuất tiền, cô ta cũng không tiền!Bữa cơm này Trương Tiểu Ngũ cũng không có tiết kiệm, chọn bốn món ăn có thịt, khoai tây hầm cách thủy thịt bò, khoai tây hầm cách thủy xương sườn, thịt kho tàu, cá kho.Tính toán đúng là rất phong phú rồi.Hơn nữa sức nặng cũng đủ.Giá tiền cũng đắt, Hoa Tiểu Ngọc nghe, 4 món ăn ngoại trừ phiếu vé, vậy mà còn phải bỏ ra 10 đồng tiền!Đồ ăn đi lên, cô ta ngay từ đầu còn ngồi một cách ngay ngắn, nhưng rất nhanh sau đó liền không thể. Cô ta đã rất lâu rất lâu rồi không có nếm qua món ăn ngon như vậy rồi!Căn tin ở đơn vị đâu có thịt cá cho bọn hắn ăn, chỉ lãnh đạo mới có thể ăn, hễ có miếng mỡ thì coi như là món thịt.Lần gần nhất cô ta có thể ăn ngon như vậy, vẫn là…Lúc Hoa Chiêu kết hôn mời khách!Không thể nghĩ tới, vừa tưởng tượng thôi đã ăn đến càng dữ tợn.Trương Tiểu Ngũ cũng có chút bị dọa, cưới cái đồ chơi như vậy về nhà, hắn có thể nuôi được tốt không vậy? Dù chỉ là ăn lương thực phụ, cô ta cũng có thể ăn lượng cơm dành cho hai người ăn a?Bất quá, trước đem cầm tới tay rồi nói sau! Hắn muốn có vợ, muốn đến điên rồi.Cơm nước xong xuôi, Hoa Tiểu Ngọc cho cơm còn thừa vào trong hộp quả nhiên lại tràn đầy một hộp.Bất quá 4 chậu lớn thức ăn, phân lượng đồ ăn cũng rất đầy đủ, chỉ còn lại một ít trong hộp cơm, cũng nói rõ hai người này rất tham ăn rồi."Đi thôi, tiêu hóa thức ăn một chút." Trương Tiểu Ngũ vừa xỉa răng vừa nói.Hoa Tiểu Ngọc cũng đứng dậy, mịt mờ mà sờ vào bụng, hôm nay ăn cũng hơi nhiều rồi, sẽ không hù đến hắn a…Mặc kệ đi! Dù sao cô ta cũng không muốn gả cho hắn, không cần hình tượng tốt gì trước mặt hắn.Nghĩ như vậy cô ta liền thản nhiên: "Anh Trương, anh còn chưa nói tìm tôi có chuyện gì đây này.""Vừa đi vừa nói chuyện." Trương Tiểu Ngũ mang theo cô ta đi ra ngoài, đi về phía tây.Hướng này cũng không phải là quay trở lại ký túc xá đấy.Nhưng là hướng rạp chiếu phim đi đấy.Hoa Tiểu Ngọc cười thầm, quả nhiên mắc câu rồi, dễ dàng như vậy.Hai người đi dạo bộ, Trương Tiểu Ngũ làm hướng dẫn viên du lịch cho cô ta, nói đến lịch sử cùng danh lam thắng cảnh ở thủ đô, Hoa Tiểu Ngọc cũng thực sự nghe đến có chút mê mẩn.Trước kia cô ta chỉ biết là kinh thành là kinh thành, là thủ đô, là trung tâm của tổ quốc, những thứ khác cũng không biết, cô ta lần đầu tiên biết được, nơi đây là cố đô của 5 triều đại, có bề dày lịch sử.Cô ta thực sự muốn ở lại đây. Tốt nhất là đem những người khác đuổi đi.Đến cửa ra vào rạp chiếu phim, cô ta liếc mắt liền nhìn thấy Trương Quế Lan đang bán bắp rang, khóe miệng nhếch lên một cái.Trương Tiểu Ngũ cũng nhìn thấy.Trương Quế Lan một mình cõng một cái giỏ, lại kéo lấy 2 cái giỏ, trong đám người rất dễ làm người khác chú ý."Ah, người bán bắp rang kia lại tới nữa, bắp rang nhà bà ấy vừa vặn ăn rất ngon, bán cũng rất tốt, một đêm có thể bán vài giỏ." Hoa Tiểu Ngọc thuận miệng nói: "Chính là bán có chút đắt, 5 mao tiền một túi, quá đắt rồi."Trương Tiểu Ngũ hai mắt lập tức sáng.Hắn nhìn cái giỏ, tính toán sổ sách, thật nhiều thật nhiều tiền…



Bạn cần đăng nhập để bình luận