Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 811 - Ba Biện Pháp.



Chương 811 - Ba Biện Pháp.



Chương 811: Ba Biện Pháp.Không có tiền sẽ rất khó sống.Đặc biệt là những gia đình lớn, phải giao tiếp nhiều, ở đâu không cần tiền?Chưa kể tới tặng lễ, chỉ nói trong nhà có khách đến thăm, bọn hắn đến trà ngon cũng không thể cầm ra, chỉ điểm này, đã đủ cho người khác ở sau lưng phỏng đoán rồi.Dù sao người Đỗ gia cũng là loại người muốn giữ mặt mũi, tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho người khác ở sau lưng cười bọn hắn nghèo kiết hủ lậu, cười nhà bọn hắn suy tàn rồi.Cho nên, đã đến lúc vận dụng của cải rồi.Ba đứa con trai của ông Đỗ gần đây đều xin nghỉ phép, lại chọn đúng một ngày nghỉ.Người nhạy cảm lập tức ngửi được sự bất thường liền thông báo cho Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lập tức hành động.Cô không cần xin nghỉ phép, chỉ cần nhấc chân liền đi, trong ngày đã đến cái thôn nhỏ ở vùng ngoại ô thủ đô kia.Cô dừng xe ở bên ngoài thôn, đi bộ vào trong thôn trang nhỏ, dựa theo bản đồ đã tìm được căn nhà bỏ hoang này.Quả nhiên phát hiện ở dưới lòng đất có mấy cái rương.Mà mấy cái rương này được chôn xuống rất phân tán, trong sân, trong hầm ngầm, thậm chí dưới lòng đất bên ngoài căn nhà cũng có.Xem ra bọn họ là không muốn đem tất cả trứng gà đặt chung vào một cái giỏ.Bất quá vận khí của bọn hắn quá không tốt rồi, đã gặp phải Hoa Chiêu.Cây cối rất nhiều, và cô không cần tốn nhiều công sức để biết dưới mặt đất toàn bộ thôn trang này có cái gì.Không chỉ có những thứ được chôn ở đây, mà còn có một số thứ được mấy gia đình giấu trong sân.Bất quá cũng chỉ là một chút đồ, một cái bình, một cái lọ, chút tiền, đồng bạc, một chút đồ trang sức gì đấy.Đây có thể là đồ được tích luỹ mấy đời người của nhà họ, cô không động vào.Về phần những món đồ của Đỗ gia, cô liền không khách khí.Hoa Chiêu đem rương hòm kéo ra, mang hết đồ chuyển lên trên xe Jeep.Sau đó đem hòm rỗng chứa đầy đá lại chôn trở về.Đến lúc đó người Đỗ gia mở rương hòm ra, khẳng định rất kinh ngạc và vui vẻ đấy.Hoa Chiêu vui vẻ mà về nhà."Muộn như vậy, đã đi đâu?"Vừa xuống xe đã nhìn thấy Diệp Danh.Hoa Chiêu lập tức có chút chột dạ. . . . Sợ anh cả nói cho Diệp Thâm."Đi ra ngoài hóng gió. . . Ngược lại anh cả, thật hiếm khi đã trễ như vậy vẫn còn đến thăm, chờ em sao? Có việc?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh nhìn thoáng qua xe Jeep, trời tối, anh không nhìn thấy trong xe có cái gì, nhưng trực giác của anh mách bảo nhất định không chỉ đơn giản là đi hóng mát bằng xe như vậy.Bất quá Hoa Chiêu đã không nói, anh cũng không hỏi."Lúc Tiểu Thâm ra đi đã nói với anh, em có hứng thú với mấy bảo vật của Đỗ gia, anh cảm thấy bọn hắn gần đây muốn hành động, tới hỏi em còn muốn hay không." Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu. . . . .Được, hiện tại lại gạt, chính là cô không đúng.Cô mở cửa xe Jeep ra, ngọn đèn chiếu vào, vàng bạc lóe sáng, đồ gốm, sứ hiện lên trước mắt Diệp Danh.". . . Anh biết ngay có thể như vậy." Sau nửa ngày, anh thở dài nói ra."Ha ha." Hoa Chiêu lúng túng cười một tiếng."Em lại tìm những người tài ba dị sĩ kia hỗ trợ?" Diệp Danh hỏi."Đúng! Anh cả thật thông minh!" Hoa Chiêu lập tức nói.Diệp Danh cảm thấy giọng điệu này của con bé có chút chột dạ. Bất quá ngoại trừ điểm ấy, anh cũng không nghĩ ra được đáp án khác.Cũng không thể là Hoa Chiêu tự mình tay không đào đấy, tuy khí lực con bé rất lớn, nhưng vậy cũng cần phải có thời gian.Tính tính toán toán thời gian đi qua đi lại của con bé, chỉ đủ đến nơi kéo đồ lên xe rồi đi."Lần sau không thể làm như thế này nữa! Về sau loại chuyện này không cần đích thân làm, gọi người đi kéo về là tốt rồi, tình huống thân thể em bây giờ thế nào chính mình không biết sao? Vạn nhất xảy ra sơ xuất. . . ."Diệp Danh blah blah blah mắng người.Miêu Lan Chi vốn muốn tới, nghe xong vài câu liền ôm đứa nhỏ rút lui.Bà biết nếu bây giờ đi qua, con trai khẳng định sẽ tiện thể mắng bà luôn, mắng bà không quản người cho tốt.Hoa Chiêu khiêm tốn nghe, đoán chừng sau này cô cũng không còn cơ hội đi đào bảo bối nhà người ta nữa rồi.Ngoại trừ nhà kẻ thù đấy, cô không có ý định động vào nhà người khác, mà cô cũng không thể có nhiều kẻ thù có tiền như vậy ah . . ."Anh cả, uống nước." Hoa Chiêu nịnh nọt mà rót chén trà cho Diệp Danh.Anh ấy có nói nhiều hơn nữa, cũng là quan tâm cô.Diệp Danh nâng chung trà lên, nhìn cô một cái, tạm thời im miệng.Hoa Chiêu lập tức nói: "Anh cả, chuyện Hứa Khiết anh đã xử lý rồi sao?"Diệp Danh lập tức trừng mắt liếc cô: "Không phải nói em giúp anh xử lý sao? Hôm nay tới, vừa vặn muốn hỏi em, cũng đã lâu như vậy, nếu em còn không hành động, không chừng sẽ phải gọi cô ta là chị dâu rồi."Hoa Chiêu kinh ngạc: "Nhanh như vậy! Cô ta lợi hại như vậy sao? Xảy ra chuyện gì?"Diệp Danh thở dài, nói thật, anh cũng không biết sao chuyện có thể phát triển tới một bước ngày hôm nay.Ở trong mắt anh, anh chỉ là cùng Hứa Khiết tiếp xúc nhiều hơn một chút thôi, hơn nữa đều là Hứa Khiết không có việc gì đều chạy đến văn phòng anh.Mỗi lần anh đều mở cửa!Nhưng trong mắt người ngoài, không biết vì sao lại trở thành loại quan hệ như vậy, thân thiết đến mức sắp định ngày cưới rồi.Người phụ nữ kia dùng chút ít thủ đoạn nhỏ, anh thật sự không hiểu thấu lại không chống đỡ được."Hiện tại có mấy biện pháp." Hoa Chiêu nói ra: "Một, anh lập tức tìm đối tượng, công bố ra ngoài, để cho Hứa Khiết biết khó mà lui.""Không được." Diệp Danh lập tức nói: "Kế tiếp.""Hai, anh tuyên bố với bên ngoài là mình không liên quan gì đến cô ta, chính mình cũng không có ý định tìm đối tượng."Diệp Danh nhíu mày, sau nửa ngày lắc đầu nói: "Chuyện này cũng không dễ, anh cảm thấy nếu anh nói vậy kết quả ngược lại sẽ càng bất lợi."Ví dụ như anh bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm gì đấy."Ba, để cho mẹ ra mặt, nói không nhìn trúng cô ta, tuyệt đối không cho phép cô ta trở thành con dâu Diệp gia." Hoa Chiêu nói.Hai mắt Diệp Danh sáng ngời, nhìn về phía Miêu Lan Chi cách đó không xa, anh cảm thấy cách này có thể thực hiện."Tình huống như thế nào?" Miêu Lan Chi tò mò đi tới.Diệp Danh chỉ có thể đem tình huống nói với bà ấy.Mắt Miêu Lan Chi lập tức trừng lên: "Đời này mẹ ghét nhất là mấy cô gái đùa nghịch tâm cơ! Muốn dựa vào thủ đoạn để gả vào Diệp gia, không có cửa đâu! Con yên tâm, cô ta hãy để cho mẹ!"...Ngày hôm sau, Miêu Lan Chi cùng Hoa Chiêu đến đơn vị của Diệp Danh.Đúng thời gian ăn cơm trưa, Diệp Danh đang ăn cơm ở căn tin.Hứa Khiết ngồi ở đối diện anh, cười cười nói nói đấy.Diệp Danh không ngẩng đầu lên, không trả lời, cô ta cũng dương dương tự đắc, cười cười nói nói.Mặc cho ai liếc mắt nhìn, đều cảm thấy đây chính là hình thức ở chung thông thường của bọn họ, đàn ông trầm mặc, phụ nữ nói nhiều, ấm áp lại tự nhiên.Bước chân Miêu Lan Chi dừng lại một chầu, trên mặt hiện lên tia do dự.Nói thật, hình tượng này có chút đẹp mắt.Tuấn nam mỹ nữ đấy.Hứa Khiết xinh đẹp, nhưng là nét xinh đẹp này còn có thể vượt qua Hoa Chiêu sao?Cho nên ở trong mắt Miêu Lan Chi, Hứa Khiết xinh đẹp không quá phận, bộ dạng bà có thể tiếp nhận.Cô gái nhỏ tầm 20 tuổi xinh đẹp, rất xứng với đứa con trai đã hơn 30 lại ly hôn của bà.. .Hoa Chiêu. . . . Đã biết rõ có thể như vậy! Cho nên cô theo tới là đúng.Hứa Khiết biết ăn nói, da mặt còn dày, cô chỉ sợ mẹ chồng không có tâm nhãn gì chơi không lại người ta.Nhưng cô không nghĩ tới, lúc này mới vừa đối mặt một cái, mẹ chồng đã muốn đào ngũ."Mẹ, anh cả một chút cũng không thích cô ta, cô ta còn dùng cách ép anh cả cưới cô ta. Bây giờ ai cũng nghĩ họ là một đôi, nhưng thật ra anh cả sẽ không lấy cô ta, vậy cuối cùng anh cả sẽ có thanh danh gì?” Hoa Chiêu nói ra.Đùa nghịch lưu manh!Năm 80, tội lưu manh vẫn là trọng tội, làm không tốt sẽ bị xử bắn, đây là chuyện rất nghiêm túc.Mặt Miêu Lan Chi trầm xuống, tiếp tục hùng hổ mà đi qua.Diệp Danh ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, anh tai thính mắt tinh, nhìn thấy cũng nghe thấy rồi.May mà Hoa Chiêu theo tới rồi, bằng không thì anh cũng bị mẹ bán đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận