Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1476 - Đâm thêm một nhát



Chương 1476 - Đâm thêm một nhát



Chương 1476: Đâm thêm một nhátUông Phi Phi nhìn ánh mắt của những người xung quanh, bực bội nói: “Được rồi, con biết rồi, mẹ đi nhanh đi!”“Đây là đại sự cả đời, con tự mình suy nghĩ kỹ đi, hay là con không thích Lưu Đại Vĩ? Con có người mình thích rồi à? Ai thế? Điều kiện gia đình thế nào?” Kim Hà đứng trên đường tò mò hỏi.Giọng Kim Hà không nhỏ, khiến nhiều người qua đường dừng lại nhìn bọn họ.Uông Phi Phi càng thêm xấu hổ, quát: “Không cần mẹ phải quan tâm! Chuyện của con con tự mình xử lý!”Những lời này đã chọc giận Kim Hà: “Được, được lắm, không cần mẹ lo! Đến lúc đó không lấy chồng được thì đừng có về tìm mẹ! Trong nhà không có chỗ cho con!”Nói xong nhanh chóng đạp xe biến mất.Uông Phi Phi nhìn bóng dáng bà nước mắt trực chờ rơi xuống.Từ khi cô ta còn bé đã như vậy. Cô ta là con cả trong nhà, phải chăm sóc cho các em của mình, đến khi lớn lên, thì phải chăm lo cho cả gia đinh.Trước khi cô ta vào đại học, trong nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo đều do một mình cô làm.Cô ta là đứa hiểu chuyện nhất, có năng lực nhất, biết vâng lời nhất, cô ta là trụ cột trong gia đình, là niềm tự hào của cha mẹ.Ngày thường thì không sao, nhưng một khi cô ta làm gì không tốt, không theo đúng ý của cha mẹ, thì người sai chính là cô ta.Cha mẹ cần cô ta, chứ không yêu thích cô ta lắm, mặc dù bọn họ nói là suy nghĩ cho tương lại của cô ta, nhưng thực chất cũng là vì lợi ích của bản thân.Trước ngày hôm nay, cô ta không hề nhắc đến Lưu Đại Vĩ trước mặt mẹ mình. Mẹ cô ta không biết gì hết, vừa mới gặp mặt lần đầu tiên, đã định gả cô cho hắn!Mặc dù điều này đúng như những gì cô ta đã dự đoán, và đúng như những gì cô ta mong muốn, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất khổ sở.Không có người nào vì cô ta mà đau lòng, nên cô ta chỉ có thể tự thương xót bản thân mình.Uông Phi Phi cúi đầu, xoay người đi về.Cô không quay lại nhà Đại Vĩ, mà lên một chiếc xe buýt ở giao lộ.Hoa Chiêu đi theo từ xa.Xe buýt lảo đảo lắc lư, Uông Phi Phi đổi xe ba lần, đi đến một cái thôn nhỏ ở vùng ngoại ô.Trong tương lại, cái thôn này sẽ nằm trong đường vành đai bốn, bắt kịp với sự phát triển, nơi này bị phá bỏ, người dân buộc phải dời đi nơi khác được đền bù một khoản tiền khá lớn.Nhưng hiện tại nơi này chỉ là một cái thôn lớn, với những căn nhà ngói, xung quanh được bao phủ bởi đồng ruông.Hoa Chiêu đậu xe ở một nơi khá xa, nhìn Uông Phi Phi đi tới trước của của một ngôi nhà.Cô ta rất thận trọng, dọc đường đi luôn quay đầu lại nhìn xem có người đi theo mình hay không.Nhưng cô ta không có kỹ năng phản trinh sát, cho nên dù có người đi theo, cô ta cũng không thể nào phát hiện được.Sau khi vào một con ngõ nhỏ, phát hiện xung quanh không ai, cô ta mới hoàn toàn yên tâm.Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, người ra mở cửa là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, đang giặt quần áo, đôi tay ướt đẫm.Nhìn thấy Uông Phi Phi cũng không ngạc nhiên, chỉ ngó đầu dáo dác nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có ai thì vội vàng để Uông Phi Phi tiến vào.“Sao lại đến đây? Không phải tôi đã nói nếu không có việc gì thì đừng tới, đợi chúng tôi gọi cô rồi sao?” Bà ta nhỏ giọng nói, sau đó phát hiện tay Uông Phi Phi bị băng bó như cái bánh chưng.“Làm sao thế? Bị thương à?” Người phụ nữ quan tâm hỏi.Uông Phi Phi chỉ hỏi: “Chú tôi có ở nhà không?”"Không, để tôi đi gọi ông ấy." Người phụ nữ dẫn Uông Phi Phi vào trong nhà, sau đó lau tay, cở tạp dề xuống, đạp xe đạp đi ra ngoài.Tuy là nông thôn, nhưng chỗ này rất gần thành phố, nhà nào cũng được lát ngói, người trong thôn không phải ai cùng làm ruộng.Còn có cả hộ khẩu trong thành phố.Hoa Chiêu lơ đãng nhìn Uông Phi Phi, cô ta không đi theo người phụ nữ kia, dù sao lát nữa người đó cũng quay về đây.Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng, người phụ nữ đó đã quay trở lại cùng với một người đàn ông.Người đàn ông bước vào nhà, nhìn thấy Uông Phi Phi, lập tức nói: “Tôi đã biết chuyện rồi.”Uông Phi Phi lại đột nhiên hỏi: “Người đàn ông kia là do các người bố trí ư?”Người mà cô ta nói đến chính là người đàn ông bất ngờ va vào cô ta.Sau khi va vào cô ta, làm một đám người trở nên nhốn nháo, người đàn ông kia không hề dừng lại, mà lao ra khỏi đám đông.Uông Bằng liếc mắt nhìn Uông Phi Phi một cái, đột nhiên cười: “Cô rất thông minh, không trách được người trong nhà lại chọn cô.”Uông Phi Phi không hề khiêm tốn, chỉ cười nhẹ.“Vừa nãy mẹ tôi dẫn tôi đi tìm Lưu Đại Vĩ” Cô ta kể lại những chuyện vừa xảy ra.Cô ta cảm thấy nhất định người trong nhà không biết chuyện này.Quả thật là bọn họ không biết.Uông Bằng nghe xong nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Cô làm rất tốt, để mẹ cô ra mặt làm người xấu thử hắn một chút, rất tốt.”“Khá lắm, việc lớn đã thành, cho dù chuyện này không thành cô cũng có thể giả làm người tốt, chuẩn bị cho hành động tiếp theo.”“Bước tiếp theo làm như thế nào?” Uông Phi Phi hỏi: “Ép buộc hắn đã không được, tôi đi tìm Lưu Đại Vĩ giả vờ đáng thương, đoán chừng cũng khó có thể thành công, có vẻ như hắn không thích tôi lắm.”Đây là sai lầm lớn nhất!“Mẹ cô nói rất đúng.” Uông Bằng lại nói tiếp: “Nếu như cô tàn tật, Lưu Đại Vĩ phải chịu trách nhiệm, cho dù kiện cáo cũng không phải sợ, con dao đó đúng là của hắn!”“Nhưng tay của tôi không nghiêm trọng đến mức đấy.” Uông Phi Phi nói.“Vậy thì làm cho nó bị thương nặng đến mức đó là được!” Uông Bằng nói.Tay Uông Phi Phi run lên, lúc này tay cô ta đau rát như lửa đốt, nhưng khi hiểu được ánh mắt của Uông Bằng, nó càng đau hơn nữa.Nhưng cô ta không giấu tay đi, mà lại hỏi: “Làm thế nào?”Uông Bằng nói: “Cô đợi ở đây.”Ông ta lại đạp xe đi ra ngoài.Hoa Chiêu nhìn thời gian, đã tới giờ rồi, nếu không rời đi nhất định sẽ tới muộn.Nhưng trò hay vừa mới bắt đầu, cô không thể đi được.Cô lấy điện thoại di động gọi điện cho Diệp Danh.“Bên này em còn có việc, chưa rời đi được, bữa tiệc hôm nay anh cả đi đi.”Hôm nay là tiệc mừng thọ của phu nhân lão lãnh đạo, không đi không được.Diệp Danh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”“Em đang theo dõi Uông Phi Phi.” Hoa Chiêu nói.Diệp Danh lập tức hỏi: “Uy hiếp à?”“Không nguy hiểm, cô ta chỉ là một con bé tay trói gà không chặt, đồng bọn của cô ta cũng chỉ có một đôi vợ chồng bình thường thôi.” Hoa Chiêu nói.“Em muốn làm gì?” Diệp Danh hỏi.“Ừ, chuyện này xử lý xong rồi nói.” Hoa Chiêu nói: “Yên tâm đi, em ở đây rất an toàn, anh mau đi dự tiệc đi.”“Em đang ở đâu?” Diệp Danh lại hỏi.Hoa Chiêu nói địa chỉ xong, hắn mới cúp điện thoại.Võ công của Hoa Chiêu bây giờ vô cùng tốt, ra ngoài không cần dẫn theo vệ sĩ. Cô nhanh chóng thay quần áo ở trong xe, cải trang thành đàn ông, sau đó xuống xe.Lần này phải hai tiếng sau Uông Bằng mới quay trở lại, còn có thêm một người đàn ông đi theo ở phía sau. Trên yên sau xe đạp của người đàn ông kia còn buộc một cái hòm.Với ánh mắt chuyên nghiệp của Hoa Chiêu, cô lập tức nhận ra đó là một hòm thuốc tương đối chuyên nghiệp, thậm chí còn có thể là hòm giải phẫu.Khoảng thời gian này, các bác sĩ thường xuyên xuống các vùng nông thôn để chữa bệnh miễn phí, thậm chí còn đến đến các làng quê để thực hiện các ca phẫu thuật đơn giản cho người trong thôn.Vì thế, có rất nhiều hòm phẫu thuật cầm tay.Uông Bằng đưa người đàn ông về nhà, yêu cầu hắn tháo băng gạc trên tay Uông Phi Phi ra, hỏi: "Tháo chỉ ra, chém thêm một nhát vào miệng vết thương cho nó sâu hơn một chút, cắt đứt dây thần kinh, rồi khâu vết thương lại như cũ, để người khác không thể nhìn ra, anh xem có thể làm được không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận