Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1501 - Chúng ta tới Cảng Thành luôn



Chương 1501 - Chúng ta tới Cảng Thành luôn



Chương 1501: Chúng ta tới Cảng Thành luônLần này người đi theo bọn họ không phải Phan Lệ Trân mà là hai người đàn ông nhỏ gầy.Điều này nằm trong dự đoán.Diệp Thư vẫn cứ mua, mua, mua như không phát hiện ra họ, mua suốt từ đầu đường tới cuối đường.Người để ý tới bọn họ càng nhiều hơn.Nhưng trước, sau hai người đều có vệ sĩ, người có chút ý đồ đều rút lui. Có mấy người không thể rút lui, tiếp tục đi theo.Một ngày yên bình trôi qua, Diệp Thư rất không vui.“Sao cứ lề mề vậy? Chờ gì?” Cô ấy nói.“Đương nhiên là chờ chúng ta bị tách lẻ, nếu không bọn họ xông vào khách sạn bắt trói chúng ta chắc? Hay là trói luôn ở trung tâm thương mại? Thế chẳng phải đắc tội người khác rồi sao?” Hoa Chiêu nói.Bây giờ người làm ăn buôn bán lớn ở đây, có ai không có chút thế lực màu mè? Dù là không tự mình lăn lộn thì cũng xưng huynh gọi đệ đấy.“Vậy chúng ta tạo cơ hội cho bọn hắn?” Diệp Thư nói.Hoa Chiêu nghĩ đến gì đó, nói: “Đợi thêm đi, chờ Lý Lâm tới.”“Ừ.” Diệp Thư đáp.Nhớ tới Lý Lâm, cô ấy càng buồn bực: “Sao anh ta còn chưa tới? Bốn mươi tám tiếng có thể bay hai vòng, không hăng hái như thế thì làm việc kiểu gì! Không phải nói không nỡ rời chị sao!”“Có lẽ anh ta bị vướng việc gì đó.” Hoa Chiêu nói: “Bên kia đang thảo luận rốt cuộc cha ruột đứa trẻ là ai.”Cô vẫn luôn để ý, đi dạo phố cũng sẽ nhận được điện thoại.Diệp Thư lại không quá quan tâm tới chuyện này, đứa trẻ thực sự là con của Diêu Khôn, cô ấy không chột dạ, kệ cho bọn họ dằn vặt.Nghe Hoa Chiêu nói vậy, cô ấy không hỏi nữa, tiếp tục luyện tập tay đôi với Hoa Chiêu.Cô ấy quyết định, phải lấy lại công phu, phải tập luyện được như Hoa Chiêu! Mà thôi, hơi khó, luyện tập để đánh nhau với Diêu Khôn là được rồi!Cũng không được, bây giờ đánh bừa mấy cái cũng đánh gãy xương, về vẫn nên luyện với Diêu Khôn vậy, yếu kém như thế!...Diệp Thư đề nghị ly hôn, đóng băng toàn bộ tài sản chung của hai vợ chồng, ảnh hưởng rất lớn tới chuyện làm ăn của Diêu Ký.Diêu Ký không giống như Hoa Chiêu và nhà họ Diêu, để lôi kéo thế lực địa bàn, bọn họ đã chia một ít cổ phẩn cho mấy kẻ tai to mặt lớn địa phương.Không nhiều, gộp lại chỉ có mười phần trăm.Dù gì bây giờ thế lực Diêu Ký cực kỳ lớn, mười phần trăm là phần tài sản rất lớn, nhoáng cái đã bị ảnh hưởng, khối tài sản thu hẹp lại, không ai nhẫn nhịn được.Có người đánh trả Diệp Thư, cảm thấy Diệp Thư yêu cầu Diêu Khôn đi ra tay trắng, để lại hết tài sản cho con cái là cách làm cực kỳ quá đáng.Ai biết ba đứa trẻ không giống Diêu Khôn đó là con của ai!Một câu nói gây nên ngàn cơn sóng, lập tức có rất nhiều người phụ họa.Mặc kệ Diêu Khôn thề thốt rằng chắc chắn mấy đứa trẻ đó là con của mình cũng không có tác dụng gì.“Dùng thực lực nói chuyện, dùng khoa học nói chuyện.” Luật sư nói: “Làm xét nghiệm xác định quan hệ huyết thống đi.”Phương pháp này được, năm 88, xét nghiệm xác định quan hệ huyết thống đã được ứng dụng nhiều năm, được người dân chấp nhận.Cũng giải quyết rất nhiều mối nghi ngờ mà nhiều người kìm nén trong lòng cả đời...Chuyện làm ăn tốt.Người nhà họ Diêu muốn làm xét nghiệm huyết thống, đương nhiên không cần xếp hàng, thêm tiền chen hàng là được. Kết quả ra rất nhanh, ba đứa trẻ đều là con của Diêu Khôn. Có người không tin, hét vào cái bàn trước mặt.“Sao lại thế được! Ba đứa nhóc kia giống tên Tô Hằng như thế! Người có mắt đều nhìn ra được!” O’Neill nói.“Khoa học không thể giả, mẫu xét nghiệm này do chúng ta lén lút lấy được, tự mình tìm người đáng tin làm xét nghiệm.” Susana nói.Lý Lâm tạm thời được cử đi vào căn phòng ban đầu trộm mẫu xét nghiệm của ba đứa trẻ để làm giám định.Không phải con của Tô Hằng, trong lòng cô ta có chút vui vẻ...Diệp Thư có chỗ nào tốt chứ? Cũng chỉ có thế thôi! Chỗ nào cô ta cũng tốt hơn Diệp Thư, sao mà Tô Hằng không vừa ý cô ta lại nhìn trúng Diệp Thư được chứ.Cô ta không phục.May mà không phải.Nhưng nếu vậy, điều đó có nghĩa rằng Tô Hằng không còn sống, có khả năng thực sự chết ở biển rồi.Trước kia xem tuổi của ba đứa trẻ, bọn họ rất kích động, nếu ba đứa đều là con của Tô Hằng, dù chỉ có một đứa là con Tô Hằng đều cho thấy anh ta chưa chết!Chứng minh anh ta giả vờ bỏ trốn, chứng minh những thứ nhà bọn họ bị mất có liên quan tới anh ta!Bọn họ có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra Tô Hằng từ chỗ Diệp Thư.Đáng tiếc, thế mà lại không phải.“Nếu không phải con của Tô Hằng, vậy thì còn một khả năng khác.” Mori Địch Luân nói.“Khả năng gì?” Hai chị em đồng thời nhìn về phía người cha già nua.Cha họ không quá lớn tuổi, mới gần mười năm mà già đi rất nhiều, già lọm khọm, cứ như lúc nào cũng có thể lên thiên đường.Hai chị em hốt hoảng trong lòng.Xong rồi, nhà bọn họ có thể đợi đến ngày trở lại như xưa được không?Dù sao bọn họ cũng không có thiên phú nghiên cứu vũ khí như cha mình.Cũng không có mối quan hệ rộng như cha. Chắc chắn những mối quan hệ đó sẽ biến mất khi cha qua đời.O’Neill vốn có thể lợi dụng khoảng thời gian dài thuận lợi thay thế.Nhưng giữa chừng xảy ra sự cố, cả nhà Địch Luân sắp xong đời rồi, thế lực mất 90%, không có mối quan hệ gì để hắn thừa kế nữa.Những người kia cuối cùng vẫn nể mặt Địch Luân đã nhân nghĩa lắm rồi.“Không phải cha con, vẻ ngoài giống như thế, chắc là quan hệ thân thuộc khác.” Mori Địch Luân nặng nề nhìn hai đứa con.Lý lẽ đơn giản như thế, ở ngay trước mắt mà bọn chúng lại chẳng phát hiện ra, ngu dốt không thể cứu! Nhà Địch Luân sắp xong đời rồi sao?Tại sao lại vậy?Bắt đầu từ lúc nào?Bắt đầu từ lúc những thứ ở dưới hầm bị mất!Mà ông ta có linh cảm, thứ đó do Tô Hằng trộm mất!“Không thể nào, Tô Hằng không có người thân nào khác, người phụ nữ họ Diệp không thể là chị em hay gì đó khác của anh ấy, bọn con từng đi điều tra rồi.” Susana nói.“Tô Hằng không có nhưng hắn ta là Tô Hằng sao? Hai đứa ngu xuẩn này!”Mori không chịu nổi, đứng lên mắng to: “Bây giờ hai đứa vẫn tin mọi thứ hắn ta thể hiện ra sao? Từ đầu tới chân hắn ta đều là giả, giả hết!”Hai người kia ngoan ngoãn nghe, không phản bác.Lời cha nói có lẽ là sự thật.“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm người phụ nữ họ Diệp kia?” Đáy mắt Susana lóe sáng nói.“Đi đi bọn ngu, đi tới chỗ cô ta tìm Tô Hằng, hỏi hắn ta bây giờ có muốn cưới đứa quả phụ là cô không.” Mori nói.Susana lập tức cúi đầu.Sau khi nhà Địch Luân gặp chuyện, Susana kết hôn, khiến người ta mở rộng tầm mắt là lại hợp tình hợp lý gả cho một ông già nghìn tỉ.Thuận lợi thừa kế đống tài sản nghìn tỉ của ông già đó.Đáng hận là ông già đó có món nợ nghìn tỉ!Cô ta hoặc là từ bỏ quyền thừa kế, có thể tránh được khoản nợ.Hoặc là thừa kế tài sản và món nợ, cuối cùng xem bên nào nhiều bên nào ít.Ông già đáng ghét, sắp chết rồi mà còn đào hố cho cô ta.Không cho luật sư nói cho cô ta biết tài sản của ông ta có bao nhiêu, chỉ nói nợ bao nhiêu.Chỉ tính toán dựa vào những thứ ở mặt ngoài thì khó mà nói được bên nào nặng bên nào nhẹ.Ví dụ ông già có rất nhiều tranh nổi tiếng lâu đời, năm nay trị giá một trăm triệu, qua mấy năm nữa không chừng sẽ là hai trăm triệu, ba trăm triệu, một tỉ, cầm trong tay chính là tiền.Nhưng cũng có thể không tăng giá mà thậm chí còn tụt giảm.Vậy thì cược thôi.Kết quả Susana thua cược.Tranh nổi tiếng đều là tranh giả, những tài sản khác gộp lại không đủ để trả nợ, nhưng cũng không thiếu nhiều, cô ta chỉ bỏ ra 1 vạn đô la Mỹ để bù.Nhưng điều này khiến cô ta trở thành trò cười cho tất cả mọi người!Bây giờ cha cũng cười nhạo cô ta!Susana muốn khóc.O’Neill lườm chị gái một cái, nói: “Vậy thì chúng ta xuất phát tới Hồng Kông luôn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận