Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 976 - Có Thể.



Chương 976 - Có Thể.



Chương 976: Có Thể."Chớ khẩn trương." Diệp Thâm luôn nắm tay cô, lập tức phát hiện khác thường, an ủi: "Hỏi tình hình trước đã."Chu Binh thấy bọn họ, lập tức chạy tới, vừa vặn nghe thấy những lời này.Hắn đã đi theo Hoa Chiêu bao nhiêu năm, biết người chị dâu này đối với người của mình người từ trước đến nay luôn mềm lòng."Chị dâu đừng sợ, hai người không tới chỉ là vì bị thương, máu chảy đầm đìa đấy, không nên xuất hiện trên đường."Bằng không thì quá bắt mắt, dễ gây chú ý.Diệp Thâm lập tức trừng mắt liếc hắn: "Nói chuyện dễ nghe một chút!"Cái gì mà máu chảy đầm đìa vậy? Không biết như vậy cũng rất dọa người sao? Mặt mũi vợ anh đã trắng bệch!"Ah ah, bọn hắn bị thương, một người toàn máu. . ."Mặt Hoa Chiêu càng trắng rồi.Diệp Thâm ngắt lời hắn: "Bị thương ở đâu vậy? Hiện tại thế nào rồi? Đã uống thuốc chưa?"Nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu đã nghiên cứu ra thuốc viên làm từ tinh hoa thực vật.Như vậy thuận tiện mang theo, bằng không thì luôn phải mang theo cái chai. Va va chạm chạm đấy, chiếm diện tích còn không dễ che dấu.Tuy nhiên, người trước đó được hưởng lợi từ viên thuốc này chỉ có Diệp Thâm.Hiện tại không giống với lúc trước, vì hành động lần này, Hoa Chiêu phân cho mỗi người 10 viên.Thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng.Hỏi như vậy Chu Binh đã rất biết nói chuyện: "Một người bị thương cánh tay, một người bị thương chân. Đều đã dùng thuốc, chỉ là trước đó chảy máu nhiều, quần áo bên trong cũng phải bỏ đi, người không có việc gì.""Ở chỗ nào? Mang tôi đi nhìn xem." Hoa Chiêu lập tức nói.Vì không bạo lộ quá nhiều, thuốc cô phân ra ngoài cũng có hạn, bảo vệ tính mạng có thể, nhưng cũng không thể hơn, không đạt đến được tình trạng tái tạo lại toàn thân.Vết thương của hai người này vẫn phải xử lý."Đi theo tôi." Chu Binh nói.Mấy người đi một vòng, đi tới bên ngoài nội thành, trong một rừng cây nhỏ trong công viên.Lưu Minh đang ngồi dựa vào thân cây, vẻ mặt rất lo lắng, thỉnh thoảng lại vươn cổ nhìn xung quanh đầy cảnh giác và đề phòng.Bên cạnh là một người trước kia Hoa Chiêu không biết, lần này bị Diệp Thâm cố ý gọi tới đang nằm trên mặt đất, sắc mặt đỏ bừng.Thấy mấy người Hoa Chiêu chạy tới, lòng Lưu Minh lập tức thở phào, kinh ngạc mà nhẹ giọng hô: "Ở đây!""Hô cái gì mà hô, chúng tôi đã nhìn thấy, không cần hô!" Chu Binh lập tức khẩn trương mà nhìn xung quanh, phát hiện không có động tĩnh, mới dùng giọng khí quát Lưu Minh.Thanh âm nhỏ đến mức người bên cạnh cũng không nghe được, nhưng người hiểu môi ngữ có thể trông thấy.Lưu Minh lập tức xấu hổ mà thả tay xuống.Hiện tại nhất định không được lộ ra ngoài, đây không phải là một nơi yên bình, bọn họ suýt chút nữa đã mất mạng.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm đã bước nhanh đến trước mặt bọn họ.Diệp Thâm bình tĩnh mà kiểm tra thương thế của người đang nằm trên mặt đất, một bên kiểm tra, một bên xử lý.Hoa Chiêu cho anh một chút ít “thuốc cấm” không thể lấy ra đã được anh vận dụng một cách thuần thục.Chỉ cần dùng đúng liều lượng của thuốc, cũng không quá làm cho người ta chú ý.Vài viên thuốc được nhét vào, hơi thở của người nằm trên mặt đất nhanh chóng ổn định, sắc mặt cũng bắt đầu từ từ trở lại bình thường.Lưu Minh triệt để thở phào, nhàn nhã mà dựa vào trên tàng cây.Đã nói mà, có bà chủ cùng tiểu Thâm ở đây, bọn hắn không cần lo lắng vấn đề gì."Ai ôi!!!!" Khẽ dựa trên tàng cây, hắn mới cảm giác được bờ vai của mình cũng bị thương.Hắn lúc này mới nhớ tới cánh tay của mình cũng bị thương.Diệp Thâm cũng nhanh chóng giúp hắn xử lý tốt."Hai người trở về đi." Anh nói ra."Cái gì?" Lưu Minh sững sờ, lập tức lo lắng.Người trên mặt đất cũng mở to mắt, giãy dụa ngồi lên: "Tôi cảm thấy mình hiện tại đã tốt rồi, nghỉ ngơi một buổi là được rồi.""Viên đạn vẫn còn trong người, không có công cụ tôi không lấy ra được, hai người phải quay về để vào bệnh viện xử lý." Diệp Thâm không khách khí nói: "Hai người đang bị thương, hiện tại ở chỗ này cũng vô dụng.""Thế nhưng mà. . . .""Đều trở về." Hoa Chiêu nói ra: "Cũng không phải sống chết trước mắt, không cần thương binh ra trận, tôi cùng Diệp Thâm là được rồi."Vào lúc đó, khi cô nghĩ rằng hai người họ đã chết, cô không muốn trải qua loại cảm giác đó, loại hối hận đó một lần nữa.Cho nên cô thậm chí muốn 4 người khác cũng trở về.Cô cùng Diệp Thâm là cha mẹ của đứa nhỏ, vì cứu thằng bé, làm cái gì cũng có thể.Những người khác không cần phải vì thằng bé mà bồi mệnh.Diệp Thâm liếc nhìn cô một cái, không nói gì.Nếu như cô ấy đã muốn như vậy, đương nhiên cũng có thể."Không được!" Mấy người Chu Binh đồng thời nói ra.Bọn họ đều đi theo Hoa Chiêu nhiều năm đấy, đoán được tâm tư của cô."Chị dâu, chị không cần phải nói những chuyện khác, chúng tôi sẽ không trở về đấy." Chu Binh nói ra.Hắn cũng không gọi là bà chủ nữa rồi, gọi bằng cách thân mật hơn."Chúng tôi xem tiểu Thâm là anh em ruột, xem chị là chị dâu, hiện tại cháu trai nhỏ của chúng tôi gặp chuyện, những người làm chú như chúng tôi, không thể nhìn thấy mà mặc kệ!" Một người khác nói."Đúng đấy, chúng tôi còn muốn trông thấy cháu trai nhỏ có bộ dáng gì đầu tiên đây này.""Tôi đoán là giống chị dâu.""Tôi đoán là giống tiểu Thâm, không thấy Vân Phi sao? Quả thực là phiên bản thu nhỏ của tiểu Thâm."Mấy người chọc cười, phá hư bầu không khí ngưng trọng, không cho Hoa Chiêu tiếp tục mở miệng.Hoa Chiêu mím môi, không cho nước mắt rơi xuống."Tốt rồi, hai người trở về, chúng tôi tiếp tục." Diệp Thâm nói ra."Chờ ở tại đây, chúng tôi đi tìm người." Anh nói xong kéo Hoa Chiêu đi, lưu lại một người trông bọn hắn.Phương pháp trở về rất đơn giản, tìm đến cục cảnh sát, tự nhiên sẽ bị đưa trở về.Nhưng bọn hắn bị thương, phải tìm người khơi thông quan hệ, để cho bọn hắn trị liệu trước.Bằng không thì. . . . . Bọn hắn khả năng không thể quay về nổi.Diệp Thâm mang theo Hoa Chiêu, tìm được một người mà Diệp Danh nói cho bọn họ.Hướng Tiền.Một người môi giới bất động sản.Sau khi thẩm tra đối chiếu thân phận, hai người Lưu Minh rất nhanh đã được sắp xếp xong.Lúc này Hoa Chiêu mới bắt đầu nghe ngóng tin tức Hoa Tiểu Ngọc."Hoa Tiểu Ngọc? Mấy năm gần đây Hông Kông tuyệt đối không có cái tên nào nổi danh như vậy." Hướng Tiền nói ra.Thân phận của hắn là một người môi giới bất động sản, hắn quen biết rất nhiều người và biết rất nhiều tin tức.Cả trong tối ngoài sáng.Nhưng hắn chưa nghe nói qua người này."Chắc chắn cô ta đã đổi tên, bằng không thì nhiều năm như vậy đã sớm bị chúng ta tìm được." Hoa Chiêu nói ra."Vậy cô ta có điểm gì đặc biệt?" Hướng Tiền hỏi.Hoa Chiêu lấy ra một bức vẽ của Hoa Tiểu Ngọc.Hoa Tiểu Ngọc nhiều năm như vậy cũng không có tấm hình, cho dù có, cũng ở nhà Hoa Sơn, Hoa Chiêu không có."Chưa thấy qua." Hướng Tiền khẳng định nói.Hoa Chiêu nhíu mày.Diệp Thâm mở miệng: "Hồng Kông có mấy cái bang phái? Gần đây có bang phái nào mang một đứa bé từ bên ngoài về?"Bọn hắn có thể đổi lại phương hướng."Nói ra bang phái, vậy cũng rất nhiều, tôi cũng không biết cụ thể có bao nhiêu." Hướng Tiền nói: "Không có mấy ngàn, cũng có mấy trăm a."Vấn đề này hắn thực trả lời không được."Nhưng chuyện đứa nhỏ được đưa về từ trong nước, tôi có thể hỏi thăm một chút. Nhưng tôi cũng không dám cam đoan." Hướng Tiền nói: "Đối phương phải đem đứa nhỏ ra bên ngoài tôi mới có thể biết."Bang phái nhiều như vậy, hắn còn chưa có mánh khoé thông thiên đến mức có thể biết rõ bang phái nào giấu một đứa bé trong bóng tối.. . .Lão tứ của Diệp gia, Diệp Thận cũng không có bị cố ý giấu đi.Chỉ có điều nó chỉ có thể ở trong một căn gác nhỏ.Vào tháng 8 ở Hồng Kông, ánh nắng rất độc, căn gác nhỏ lại không có điều hòa, tiểu Thận bị nóng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, oa oa khóc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận