Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1121 - Tạm Giam.



Chương 1121 - Tạm Giam.



Chương 1121: Tạm Giam.Tiếng khóc của người phụ nữ kia lập tức dừng lại, há mồm liền nói: "10 đồng một ngày."Nói xong tiếp tục khóc đến trầm bồng du dương.Khóc xong một nhịp, tận dụng thời gian hít thở cô ta lại nói: "Tôi sống khu thứ ba của đại tạp viện ở Tây Tứ Hồ, có công việc gì cô cứ tìm tôi, cam đoan khóc tốt cho cô."Sau đó tiếp tục khóc: "Ah! Con của tôi ah ~~~ "Người bạn bên cạnh cô ta còn có lý trí, xấu hổ mà chọc chọc bạn mình, khóc cũng không ra nhịp điệu rồi.Lần này họ không làm những công việc bình thường, sao có thể giới thiệu công việc như trước đây?Các cô là đến để hỗ trợ bới móc!Mà người phụ nữ hỏi câu hỏi này hiển nhiên chính là người mà các cô phải bới móc đấy!"Nháo loạn cũng có tổ chức có kỷ luật có giúp đỡ, Diệp Giai, cô cũng rất có năng lực." Hoa Chiêu nói.Diệp Giai suy yếu mà ngồi trên đất, gian nan ngẩng đầu, mặt trắng bệch chỉ còn lại ánh mắt đỏ hồng: "Tôi mặc kệ, con của tôi đã không còn, cô phải bồi thường cho tôi!"Hoa Chiêu cười nhạo: "Bồi thường cho cô? Bồi cho cô cái gì? Rượu thuốc sao? Cô lấy tính mạng con mình ra kéo dài tính mạng cho người khác, Diệp Giai, cô thật đúng là một người tốt, rất hiếu thuận.”"Miêu gia cưới được cô, thật đúng là phúc khí tích lũy tám đời!"Hoa Chiêu ngắm nhìn bốn phía: "Ồ? Người nhà họ Miêu đâu? Sao một người đều không tới? Muốn kéo dài tính mạng cho Miêu lão gia tử, lại không xuất lực, chỉ dựa vào một mình cô?"Ăn mày còn phải đút đến tận trong miệng, bữa cơm này cũng quá hổ thẹn rồi."Mấy câu đều làm cho Diệp Giai tái mặt, người cũng đứng ngồi không yên.Cũng làm cho người xung quanh nghe hiểu được chuyện gì đang xảy ra."Cô cưỡng từ đoạt lý, càn quấy! Ngày hôm qua chính là cô đẩy tôi đấy, rất nhiều người đều nhìn thấy, hiện tại con của tôi đã không còn, tôi phải tố cáo cô!" Diệp Giai hô.Cô ta cảm thấy mình đang hét lên, nhưng chỉ là mấy câu nói đứt quãng, không có khí lực.Nhưng nét mặt của cô ta lại rất đắc ý: "Nhân chứng tôi đã tìm xong, cảnh sát tôi cũng tìm tới, cô bây giờ phải theo chân bọn họ đi thôi!"Không cứu được con tuy rất thất vọng, nhưng nếu như có thể bắt Hoa Chiêu vào tù cũng tốt! Cũng coi như đáng giá!Mà Hoa Chiêu đến cùng cũng đã tạo thành tổn thương với cô ta, liền phải bồi thường tổn thất cho cô ta!Diệp Giai dứt lời, một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở trước mặt, một số cảnh sát bước xuống không nói một lời.Họ thực sự không muốn giải quyết các tranh chấp trong gia đình!Nhưng hiện tại Diệp Giai tố cáo Hoa Chiêu đem cô ta đánh sảy thai, có nhân chứng có chứng minh của bệnh viện, bọn hắn phải làm đúng thủ tục.Chuyện có chút khó giải quyết, Hoa Chiêu phải cùng đi theo một chuyến.Ở đây hô to ta là người vô tội cũng không có tác dụng."Anh cả, lại chậm trễ công tác của anh rồi." Hoa Chiêu quay đầu lại, có chút xấu hổ mà nói với Diệp Danh.Ngày hôm qua nếu không phải cô chủ quan, để cho Diệp Giai tới gần cô, cũng sẽ không có chỗ sơ hở này để cho cô ta bắt lấy, làm ra một loạt chuyện như vậy.Chậm trễ Diệp Danh công tác."Không có việc gì, chuyện sớm muộn." Diệp Danh nói: "Không phải lần này sẽ là lần sau, dù sao cũng sẽ bị làm phiền. Không phải phiền em thì là phiền anh."Anh cười cười: "Còn phải cám ơn bọn hắn trực tiếp tìm em, nếu như lại hướng về phía anh mà đến đấy, đó mới càng phiền toái.""Ha ha, vậy anh còn phải cám ơn em." Hoa Chiêu cùng Diệp Danh tán gẫu, một bên đợi Lưu Minh lái xe tới đưa bọn họ đi cục cảnh sát.Xe rất nhanh đã tới rồi, hai người lên xe đi, lưu lại Diệp Giai một mình ngồi trên đất.Bây giờ còn là tháng giêng, lạnh vô cùng.Hơn nữa năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, đã ngồi thời gian dài như vậy, Diệp Giai cảm giác nửa người dưới đã không phải là của mình rồi, mất đi tri giác.Cô ta thấy ô tô đi xa, tay lại hung hăng mà véo người phụ nữ đang đỡ cô ta, hung ác nói: "Sao cô không làm loạn! Sao có thể để cho cô ta đi dễ dàng như vậy! "Cô ta triển khai trận chiến này là để cho Hoa Chiêu mất mặt xấu hổ đấy!Kết quả tại sao cô ta lại bị mắng một trận rồi để cho người đi rồi hả?Cô ta cũng biết bây giờ thân thể mình suy yếu mắng không nổi, cho nên mới tìm người mà nghe nói rất lợi hại ah!Kết quả, lợi hại cái rắm! Một câu nên mắng cũng không mắng!"Ai ôi!!!!" Người phụ nữ kia bị véo đau, liền xô Diệp Giai, lớn giọng nói: "Cô nói nếu cô ta không nhận nợ thì tôi sẽ mắng, người ta không nhận nợ sao, cũng đã đi cục cảnh sát rồi, tôi muốn mắng cũng không tìm được chỗ xuống miệng ah!"Kỳ thật mấu chốt là Diệp Danh sau lưng Hoa Chiêu, mỗi lúc bọn họ muốn há miệng, ánh mắt Diệp Danh lại rơi vào trên người bọn họ, hai người không hiểu sao không mở miệng nổi."Phế vật vô dụng! Nhờ các người đến thì làm được gì! Tiền cũng đừng mong nữa!" Diệp Giai tức giận nói."Cái gì? Cô không muốn trả thù lao?" Người phụ nữ kia lớn giọng mà thét lên, người cũng từ trên mặt đất nhảy dựng lên."Cô nói không trả tiền thì có thể không trả tiền sao?"Một người phụ nữ khác cũng nhảy dựng lên, chỉ vào biểu ngữ bằng vải trắng nói: "Chúng tôi hơn nửa đêm nhận việc, phải dậy sớm để chuẩn bị cái biểu ngữ chữ như gà bới này cho cô! Lãng phí mấy một khối vải trắng còn tốt của chúng tôi!""Còn lãng phí một con gà mái đang đẻ trứng của tôi!"Một người nào đó trong đám đông đang xem cuộc vui lập tức hét lên: "Có chuyện gì với con gà mái vậy?"Người phụ nữ chỉ vào biểu ngữ và hét lên: "Người ta muốn máu tươi! Chúng tôi phải giết!"Một người phụ nữ khác chỉ vào đỉnh đầu Diệp Giai nói: "Chúng tôi sáng sớm đã đến đây, khóc cho cô cả buổi, cô nói không trả tiền liền không trả tiền? Không trả tiền tôi sẽ đến trước cửa nhà cô khóc mỗi ngày!”Đám người lập tức cười vang.Trong thời buổi giải trí chưa phong phú, nhìn người khác cãi nhau cũng thật thú vị.Diệp Giai chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hai lỗ tai ông ông.Chuẩn bị tốt chính là muốn làm cho Hoa Chiêu mất mặt, sao cuối cùng người mất mặt lại chính là cô ta?Cô ta muốn đứng lên, nhưng hiện tại càng không có khí lực rồi.Cô ta nhìn quanh đám người, xung quanh không có một ai có thể trợ giúp cô taMiêu gia, một người cũng không tới.Rõ ràng Miêu lão gia tử đã bình an rồi, bên cạnh ông ta còn có Miêu Anh Hoa, Miêu Phương, chồng Miêu Phương.Miêu Bân lại nói hắn không đi được, hắn phải hầu hạ mấy vị trưởng bối, không rảnh cùng cô tới đòi công đạo cho đứa nhỏ.Diệp Giai ngã xuống trên đất.Hai người phụ nữ lập tức sợ, nếu người này chết bọn họ biết đòi tiền ai?"Đồng chí cảnh sát, nhanh cứu người ah!"Bên ngoài đám đông, hai cảnh sát vẫn chưa rời đi.Hiện tại bọn hắn rốt cuộc cũng đi tới, muốn đưa Diệp Giai đi bệnh viện.Diệp Giai cũng chưa hôn mê, cô ta kiên trì nói: "Không đi bệnh viện, đi cục cảnh sát, tôi muốn tố cáo Hoa Chiêu."Đi bệnh viện làm gì? Cô ta không chết được, cô ta muốn Hoa Chiêu bồi mệnh!Ở đồn cảnh sát khi nhìn thấy Hoa Chiêu, câu nói đầu tiên của Diệp Giai cũng là câu này, để cho Hoa Chiêu bồi mạng.Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng: "Có vẻ như cô không có hiểu biết gì với pháp luật, cô bây giờ chết rồi, tôi cũng không cần bồi mạng."Cho dù hết thảy chứng cớ đều bất lợi với cô, Diệp Giai bởi vì chảy nhiều máu mà sinh non, cho dù nhận định lúc ấy là cô đẩy đấy, vậy cũng nhiều lắm vô ý gây tai nạn tử vong.Không phải cố ý đấy, sẽ không chết được.Huống chi, hiện tại người cố ý chính là Diệp Giai.Tuy nhiên, thực tế hơi khác so với những gì cô nghĩ, một cảnh sát xa lạ đã đến đồn cảnh sát quen thuộc này để tiếp nhận vụ án.Đi lên muốn tạm giam Hoa Chiêu."Một người sảy thai, mất nửa cái mạng, trước tạm giam mười lăm ngày!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận