Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1433 - Về Quê Thăm Người Thân



Chương 1433 - Về Quê Thăm Người Thân



Chương 1433: Về Quê Thăm Người ThânHiện tại Uông gia muốn làm gì, họ đều phải dựa vào suy đoán.Nếu thật sự bắt người nhà họ Uông đến hỏi, người ta cũng sẽ không nói thật, hơn nữa cũng chưa xảy ra chuyện gì, bọn họ không thể bắt người.Bây giờ họ chặt đứt manh mối từ chỗ Uông Phi Phi cũng không tốt lắm, như vậy bọn họ cũng không biết rốt cuộc nhà họ Uông muốn làm gì.Thay vì như thế, chi bằng để cho Uông Phi Phi thâm nhập sâu hơn, cô ta tự nhiên sẽ để lộ mục đích, hoặc nói ra mục đích của người Uông gia."Còn làm gì được nữa, không phải rượu thuốc thì là phương thuốc, hoặc muốn chôn một con cờ vào nhà chúng ta!" Hoa Chiêu nói."Biết chuyện không phải là mục đích, mục đích là phải chặt tay bọn hắn!" Diệp Danh nói.Người nhà họ Uông muốn những thứ đó, nhưng bọn chúng không ra tay, sao họ phản kích được?Giống như mấy tên móc túi trên xe buýt, nếu chúng không thò tay ra luồng vào túi của người khác, không ai có thể bắt chúng được.Vậy thì người ta sẽ là người vô tội đấy.Quá khứ là móc túi, bây giờ chưa chắc đã vậy, biết đâu người ta thật sự chỉ lên đi xe buýt thì sao?Đối đãi với người Uông gia cũng giống như thế.Hoa Chiêu gật đầu: "Em sẽ nói với Đại Vĩ một tiếng, nhưng em nghĩ kế sách này không ổn. Uông Phi Phi dù muốn làm gì cũng phải đợi sau khi vào cửa mới ra tay được, nhưng em không đồng ý cho Đại Vĩ lấy cô ta."Dù cho Uông Phi Phi không qua lại với người nhà họ Uông, thanh bạch vô tội, Hoa Chiêu vẫn thấy lo lắng thay cho Đại Vĩ.Nhìn cách Uông Phi Phi dọn nhà mà xem! Cô ta không mời bất kỳ bạn học nữ nào, mà mời bốn người đàn ông, mà ánh mắt mỗi người với cô ta đều chẳng phải sạch sẽ, thuần khiết gì, ai ai cũng ẩn chứa ý đồ.Một xe ba gác chở đồ thôi mà cần tới bốn người đàn ông?Cô ta không có bất kỳ người bạn nữ giới nào quan hệ thân thiết?Nói chung, người phụ nữ kia có đạo hạnh rất sâu, Đại Vĩ căn bản không phải là đối thủ.Diệp Danh lại bắt đầu nhíu mày: "Bên này em xem đó mà làm, anh sẽ xử lý từ phía khác."Nói xong, anh đứng dậy rời đi.Ngày hôm sau, Hoa Chiêu đi tiễn Đại Vĩ, Đại Cần và Tiểu Cần.Mấy người nói đi là đi, tranh thủ chưa khai giảng năm học mới mà lập tức lên đường.Hoa Chiều về kể lại cái chết của Hoa Sơn, với bọn chúng thì ít nhiều gì cũng có phần xúc động.Người già rồi, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ không còn nữa.Ông bà nội của bọn chúng, đã không liên lạc gì bao nhiêu năm nay rồi, không biết họ có còn ở đó nữa không."Thật ra em không muốn về." Đại Cần nói."Em lại càng không muốn!" Tiểu Cần ủng hộ: "Em còn chưa làm xong bài tập hè.""Ngoan nào, trên đường vẫn cứ làm. Chúng ta về nhìn một cái, ở lại một hai ngày rồi đi ngay." Đại Vĩ dỗ.Hắn lớn lên từ sự dạy dỗ của nhà họ Diệp, hiểu lễ nghi, biết đạo hiếu. Ông bà nội có thế nào cũng là ông bà nội, ít nhất... nên trở về thăm thử xem sao.Nhỡ mà bọn họ đã không còn nữa, bọn họ cũng phải đốt chút giấy, thắp nén hương.Đại Cần, Tiểu Cần cũng do nhà họ Diệp dạy dỗ, vậy nên dù họ không muốn về, vẫn đi sắp xếp hành lý, chẳng qua hai cô bé chỉ nói cứng ngoài miệng vậy thôi."Đến rồi có chuyện gì thì gọi cho chị." Hoa Chiêu dặn."Chị, chị yên tâm, nếu có chuyện thật em cũng giải quyết được!" Đại Vĩ tự tin nói.Hắn cũng là một người đàn ông rồi, còn lớn hơn cái hồi chị gái năm đó rời khỏi Đông Bắc!Về nhà thăm nom một chuyến thôi còn xảy ra chuyện gì được? Mà có thì hắn cũng có thể giải quyết!"Để Thạch Dương đi theo các em đi." Hoa Chiêu nói.Cô thấy lo, bèn cho vệ sĩ đến đây."Không cần, không cần đâu!" Bốn đứa nhỏ, à không, hiện đã là bốn người lớn rồi, đều lập tức lắc đầu.Vệ sĩ của chị gái, chuyên bảo vệ chị ấy và mấy đứa cháu, bọn chúng không nên dùng.Chưa kể bọn chúng cũng không quen.Chúng chỉ là người thường thôi, không hề đối mặt với nhiều nguy hiểm như chị."Công phu của bọn em cũng không phải học uổng công!" Đại Vĩ nói: "Chúng em có bốn người mà, nếu thật có kẻ đến gây chuyện, bọn em sẽ đánh cho chúng răng rơi đầy đất!"Đại Cần, Tiểu Cần cũng gật đầu theo.Là mấy cô gái, bọn chúng không muốn học võ, chịu đòn đau lắm.Nhưng chúng bị Hoa Chiêu ép luyện tập bao nhiêu năm nay, bài tập còn nặng hơn cả con trai, kết quả chính là dù bây giờ sức chúng không so được với con trai, nhưng kỹ năng thì tốt hơn một bậc.Đừng nói là đụng phải lưu manh bình thường, dù có đụng phải mấy kẻ đã được huấn luyện, chúng cũng có thể đánh thử, xem ai mạnh hơn.Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, thấy cũng phải. Bọn chúng không phải mấy người bình thường yếu đuối đến mức không ra khỏi nhà được. Mấy năm nay, lúc ra ngoài du lịch, chúng cũng không đưa theo vệ sĩ."Thôi vậy. Nhưng mà mấy đứa có mang theo dao gọt trái cây không?" Hoa Chiêu lại hỏi.Hiện tại mấy công cụ sắt nhọn đang bị cấm không cho mang theo, nhưng dao gọt trái cây thì vẫn chấp nhận được."Mang theo, mang theo rồi ạ, mỗi người một cái."Đứng tại nhà chờ ở trạm tàu hỏa người đến người đi, bốn đứa nhóc, mỗi đứa rút ra một cái dao gọt trái cây, mân mê, chơi đùa con dao trong tay.Động tác đều đặn, con dao không quá lớn lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng, sắc lẻm.Dao tuy không phải dao xịn, nhưng nằm trên đôi tay linh hoạt như vậy, tuyệt đối là vũ khí lợi hại.Mấy ánh mắt vừa lóe lên ở xung quanh phút chốc dại ra.Đại Vĩ, Tiểu Vĩ đột nhiên quay đầu, ánh mắt chộp lấy mấy người kia đẩy chuẩn xác, lạnh lùng nhìn bọn hắn, di chuyển con dao trong tay.Mấy người lập tức xoay đi, đổi hướng nhìn.Hoa Chiêu thấy vậy lập tức mỉm cười.Mấy người kia vốn cũng không nhằm vào bọn chúng, mà đó là những "thành phần thường trú" ở ga tàu.Mấy người Đại Vĩ, Đại Cần quần áo chỉnh tề, tuổi còn hơi nhỏ, trên người bao lớn bao nhỏ, vừa thấy đã bị xem là dê béo rồi.Mấy kẻ kia ban nãy còn suy nghĩ ra tay thế nào, bây giờ lại người này chạy nhanh hơn người kia.Bốn người cười hì hì thu dao nhỏ về."Không có gì đâu chị, đến nhà rồi em gọi cho chị báo bình an!" Đại Vĩ nói.Có nhân viên tàu đã bắt đầu gọi xoát vé, mấy người lập tức nói tạm biệt Hoa Chiêu, vội vã chạy đến xếp hàng.Bọn chúng đi gấp nên không mua được vé ngồi, chỉ còn vé đứng, phải đứng một ngày một đêm đấy!Cũng may là trạm đầu, nếu lên xe sớm một chút có khi sẽ cướp được vài cái ghế.Dọc đường đi cũng không quá thuận lợi.Tàu hỏa thời này không quá ổn.Trên tàu nhiều móc túi, dưới tàu cũng nhiều.Có một số nơi dân cư còn khá hung hăng, tàu hỏa chưa vào tới trạm tiếp viên đã thông báo hành khách các toa đóng kỹ cửa sổ.Nếu không đợi tàu hỏa dừng lại rồi, sẽ lập tức có người lấy cái móc thật dài thọc từ ngoài vào thó đồ.Móc được cái gì thì lấy cái đó.Chưa kể không phải chỉ một, hai người, mà là cả đám.Móc rồi người ta mất đồ, tất nhiên cũng chẳng ai quan tâm, vì căn bản là không biết ai móc, phải phân xử thế nào? Không lẽ xuống tàu bắt người được sao?Trông cậy vào nhân viên tàu? Người ta có mười mấy người thôi, còn bên dưới phải hơn mười, hơn trăm.Chỉ có thể tự nhận không may thôi.Sau cũng vì chuyện đó mà người ta đã hủy luôn mấy trạm, tàu hỏa không dừng nữa, về sau còn đi đường vòng, chạy một mạch, vì khi nào đi chậm lại sẽ rất nguy hiểm.Về sau nữa, phía trên mạnh mẽ trấn áp mấy lần, vùng ven đường sắt mới yên bình lại, hành khách đi tàu mới an toàn hơn chút.Trở lại trên tàu, Đại Vĩ Tiểu Vĩ thay nhau gác đêm, lại phải đánh nhau mấy lần chúng mới bình an đến nơi được.Bọn chúng vẫn là đám dê béo, người lên sau có thể không phát hiện ra, dù sao cũng phải thử mới biết.Xuống tàu rồi, tình hình mấy người đã có phần chật vật.Quần áo dù còn mới, nhưng kiểu dáng không rêu rao, rất "đại chúng". Mà nay quần áo Đại Vĩ, Tiểu Vĩ cũng có nhiều chỗ rách, túi còn bị rạch.Tiểu Cần được bảo vệ rất tốt, không thành vấn đề, còn Đại Cần thì miệng ba lô cũng hỏng rồi.Sắc mặt mấy người đều không vui vẻ, tóc cũng rối bù, túi còn bị hư, về tới trước cửa nhà cũ mà nhìn cứ như mấy người đi xin cơm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận