Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 779 - Đen Ăn Đen.



Chương 779 - Đen Ăn Đen.



Chương 779: Đen Ăn Đen.Diệp Thâm gặp được Lưu Minh.Lưu Minh nhìn thấy anh rất sững sờ, sau đó vừa mắc cỡ day dứt lại kích động.Lão đại đến rồi, chị dâu nhất định có thể tìm được!Hắn cũng không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng nói ra chuyện Diêu Lâm mất tích, hắn cảm thấy cả hai có liên quan với nhau.Diệp Thâm gật đầu, từ trên mặt đất nạy hạt châu ra."Anh ở tại chỗ này chờ người, tôi đi tìm trước." Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.Bảy tám người đàn ông mang theo Hoa Chiêu ngồi xe tải đi đấy.Bây giờ ô tô vẫn khá bắt mắt, rất nhiều người đều nhớ rõ phương hướng nó chạy, một đường đuổi theo, anh rất nhanh liền gặp được chiếc xe tải bị vứt bỏ ở ven đường.Còn có cái ghế đứt rời chân.Còn có người qua đường nhớ lại, một người phụ nữ rất hung dữ, sai sử được bảy tám người đàn ông xoay quanh. . . .Mua bánh bao cho cô ta, cô ta còn không ăn, vứt trên mặt đất, bị chó hoang ngậm trong mồm đi nha.Sau đó người phụ nữ đó lại ngồi xe Jeep đi nha.Khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Thâm chớp mắt như được tan ra, ít nhất hiện tại vợ anh còn chưa chịu thiệt, còn có thể nghĩ cách để lại đầu mối cho bọn họ.Xe Jeep cũng là xe, nghe ngóng phương hướng cũng dễ dàng.Sau đó anh lại nhìn thấy chiếc xe jeep bên trong ruộng.Trông như mất kiểm soát mà lao vào.Trong nháy mắt tim Diệp Thâm như ngừng đập.Anh từng bước một đi qua, từ cửa sổ xe chậm rãi nhìn vào.May mắn thay, không có cảnh tượng đáng sợ nào trong đó, hơn nữa anh còn tìm được một hạt châu trên sàn ghế lái phụ.Diệp Thâm thở phào một hơi, còn có thể lưu lại manh mối, người có lẽ không có việc gì.Kế tiếp manh mối ngày càng nhiều, trên đường đi có rất nhiều đồng hương trông thấy mấy người đàn ông đi theo một người phụ nữ xinh đẹp, sau đó lên một cái xe khách.Một số người thậm chí còn biết xe khách đang chạy trên tuyến đường nào.Diệp Thâm lái xe, một đường chạy như bay, chặn xe khách lại.Đáng tiếc mấy người Hoa Chiêu đã nửa đường xuống xe rồi.Lúc này người trên xe đã có một ấn tượng rất sâu sắc với Hoa Chiêu, đều nhớ rõ cô xuống nơi nào, xuống xe lại đi đến phương hướng nào.Diệp Thâm lại quay đầu đuổi theo....Một phen giày vò, sắc trời dần dần tối xuống, cuối cùng Hoa Chiêu đã tới đích.Một bãi hoang bên bờ biển.Bãi này trước đây hình như là một xưởng chế biến thủy sản, rất nhỏ, chỉ có vài phòng và một khoảng sân rộng.Không biết bị bỏ hoang từ bao giờ, nền bê tông đầy vết nứt và cỏ dại mọc um tùm.Hoa Chiêu vừa tiến đến liếc mắt liền thấy được Diêu Lâm bị trói ở trên một cái ghế trong sân.Đầu mùa đông ở Thượng Hải, lại là bờ biển, cũng rất lạnh đấy.Diêu Lâm không biết đã bị trói ở chỗ này bao lâu, trạng thái cả người phi thường không tốt, vẻ mặt vô tội, hình như đang hôn mê.Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ, hô lớn: "Ông cậu!"Tên đầu trọc năm lấy cánh tay cô, không để cho cô chạy tới.Hiện tại cũng không phải là thời điểm để lộ ra, Hoa Chiêu nhịn được.Diêu Lâm nghe được giọng nói, mở to mắt trông thấy Hoa Chiêu, trong nháy mắt khí huyết dâng lên, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng."Sao cháu lại tới đây?" Ông khàn giọng mà hô.Hoa Chiêu nhìn kỹ mới phát hiện, môi ông đã khô nứt, từng kẽ nứt thấm lấy máu tươi, xem ra một thời gian dài không được uống nước rồi, vậy khẳng định cũng không được ăn cơm."Các người hơi quá đáng rồi!" Hoa Chiêu hô.Tên đầu trọc nói thầm một câu: "Chuyện này không liên quan đến chúng tôi."Hoa Chiêu sững sờ, nhanh chóng nói tiếp: "Các người không phải là cùng một nhóm sao?"Bọn họ tiến đến, trong sân lập tức đi ra ba người, đứng bên cạnh Diêu Lâm, nhìn bọn họ.Tên đầu trọc liếc nhìn Hoa Chiêu, người phụ nữ này quá thông minh, vẫn nên ít nói chuyện thì tốt hơn.Hắn trừng mắt: "Mắc mớ gì tới cô!"Hoa Chiêu nhìn ba người đối diện, lại nhìn tên đầu trọc, hỏi: "Các người rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng thả người?"Không có ai nói chuyện.Ba người đối diện cũng không nói.Tên đầu trọc giống như không để ý vấn đề này, hắn nói ra: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tính tiền."Người đàn ông cao nhất đứng giữa mỉm cười, sau đó quay sang người đàn ông mập mạp bên cạnh nói: "Đi lấy tiền cho anh ta."Người kia cũng cười với tên đầu trọc, quay người đi vào nhà tối phía sau, chỉ chốc lát sau cầm một xấp tiền đi ra.Trời đã tối, mặt trời đã lặn nhưng vẫn còn chút ánh sáng, nhóm đầu trọc nhìn thấy số tiền trên tay người đàn ông liền tức giận."Dám đùa với ông đây sao? Đã nói rồi đấy đem người mang đến liền đưa 5 vạn! Đây là bao nhiêu? Có 5000 sao?" Tên đầu trọc nổi giận nói.Người đàn ông cao gầy cười cười: "Ánh mắt không tệ, vừa vặn 5000.""Mẹ mày đấy!" Tên đầu trọc tròng mắt đều đỏ: "Đi ra lăn lộn cũng không hỏi thăm một chút ông đây là ai! Đàn em của ông đây đã mấy trăm người! Dám đùa với ông đây sao, mày không muốn sống nữa sao!"Người đàn ông cao gầy lập tức nói: "Vậy 5000 cũng không còn."Gã béo liền đút tiền vào trong túi quần mình một cách dễ dàng.Hơi thở của tên đầu trọc trở nên nặng nề hơn, đỏ mặt tía tai rồi.Hoa Chiêu chờ mong mà nhìn hắn, đôi mắt đã tràn đầy sao nhỏ.Đây là muốn sống mái với nhau?Lên a...! Tranh thủ thời gian đấy!Nhưng tên đầu trọc lại để cho cô thất vọng rồi."Tôi coi như vừa rồi anh thả cái rắm! Đem tiền đây cho ông, 5 vạn, một phân cũng không thể thiếu! Bằng không thì. . . . Cô gái này tôi sẽ mang đi!"Tên đầu trọc gắt gao nắm chặt cánh tay Hoa Chiêu, nhìn chằm chằm vào tên cao gầy hét lên.Hoa Chiêu có thể cảm giác rõ ràng rằng hắn đang khẩn trương.Cô nhìn kỹ ba người đối diện.Một người cao gầy, hơn 1m8, vẻ mặt lãnh đạm.Một người thấp và mập, nặng từ 85 đến 90 cân, hắn cứ mỉm cười với họ, nhưng nụ cười đó khiến người ta rợn tóc gáy.Còn lại một người đàn ông trông bình thường, im lặng không nói, nhưng nhìn họ với đôi mắt cá chết, như thể họ không phải là sinh vật sống.Hoa Chiêu cũng đã quen nhìn kẻ ác, thấy ba người này ngược lại cùng đám đầu trọc hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau đấy.Mấy người thuộc nhóm tên đầu trọc này hẳn đã làm rất nhiều chuyện đồi bại, nhưng lại không thông thạo nghiệp vụ bắt cóc, rất có thể là lần đầu tiên.Ba người đối diện lại không giống, trong tay không biết đã lấy bao nhiêu cái mạng rồi, mới có thể nuôi dưỡng được một thân khí chất này.Cô cũng thận trọng hơn.Nhưng trạng thái hiện tại của Diêu Lâm, không thể kéo dài rồi.Hoa Chiêu đột nhiên nhỏ giọng nói với tên đầu trọc: "Giúp tôi cứu ông cậu, tôi cho các người 30 vạn."Tên đầu trọc cùng mấy anh em bên cạnh hắn hô hấp đều dừng lại một chầu.Tên đầu trọc càng nắm chặt tay hơn, ánh mắt giãy dụa."A." Hoa Chiêu Xùy~~ cười một tiếng: "Mấy trăm đàn em dưới trướng? Thổi phồng sao? 5 người mà đến 3 người cũng đánh không lại, thậm chí là không dám đánh! Còn dám ra đây lăn lộn? Bị người ta xem là kẻ đần đùa nghịch cũng đáng đời!"Những lời này đã chọc giận tên đầu trọc, hắn đi ra lăn lộn thật lâu rồi, thật sự chưa từng mất mặt như hôm nay!"200 vạn." Hắn cũng hạ giọng nói: "30 vạn, cô đuổi ăn mày sao?""50 vạn." Hoa Chiêu cò kè mặc cả.Cô không phải là không muốn đáp ứng, chỉ có điều loại chuyện này đáp ứng quá nhanh sẽ không tốt, tên đầu trọc sẽ cảm thấy mình chịu thiệt rồi, ngược lại do dự."200 vạn, hai cái mạng, không nói nhiều!" Tên đầu trọc nhanh chóng nói: "Tôi thấy những người này không có ý định buông tha cho các người, thu tiền nhất định sẽ giết con tin, tôi chính là đường sống cuối cùng của các người!""100 vạn, không thể nhiều hơn nữa rồi!" Hoa Chiêu nói.Tên đầu trọc nghĩ nghĩ, 100 vạn, cũng là con số trước kia hắn không dám tưởng tượng rồi."Tốt, thành giao!"Tên đầu trọc nói xong, muốn phân phó đàn em bên cạnh động thủ.Người đàn ông đối diện vẻ mặt lãnh đạm bỗng nhiên nhìn Hoa Chiêu cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận